Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2058 - Mấy người sở hữu hệ thống gặp nhau!

Dương Quá cung kính hành lễ với ba người họ: “Tiểu tử Dương Quá bái kiến ba tiền bối.”
Trương Khai Thái, Lâm Mặc, Hà Túc Đạo biết được Dương Quá là đệ tử đích truyền của Trường Sinh Thiên, trong lòng đều có vẻ kinh ngạc.
Dù sao thì linh căn của Dương Quá tuy không tồi đối với người bình thường, nhưng trong mắt Thánh Nhân không tính là nổi bật.
Chỉ có thể được xem là mức độ trung bình.
Bọn họ không rõ sao Trường Sinh Thiên lại coi trọng Dương Quá như thế, còn nhận Dương Quá làm đệ tử đích truyền? Còn muốn Dương Quá kế thừa y bát?
Chỉ sợ linh căn của Dương Quá không chịu nổi phúc duyên này đúng không?
Chỉ là, dù trong lòng ba người họ nghi hoặc, nhưng lại không hỏi nhiều.
Hành động này của Trường Sinh Thiên chắc chắn là có thâm ý.
Chỉ thấy Trương Khai Thái lấy ra một bảo kiếm linh quang bốn phía từ trong ngực, đưa cho Dương Quá, nói:
“Nếu ngươi là đệ tử đích truyền của Trường Sinh Thiên đạo hữu, vậy thanh Bích Huyết Thái A kiếm này sẽ tặng cho ngươi làm quà gặp mặt.”
Dương Quá chú ý đến Bích Huyết Thái A Kiếm tản ra Tiên Thiên linh khí tinh thuần đến cực điểm, tràn ngập Đạo Văn pháp tắc thần bí khó lường, lộ ra kiếm khí bức người khủng bố vô song, còn thần dị bất phàm hơn so với hạ phẩm Tiên Thiên linh bảo – Tiên Thiên Ngọc Nữ kiếm mà sư phụ hắn có được.
Trong lòng không khỏi chần chờ.
Thanh bảo kiếm này quý trọng như thế, hắn không biết có nên nhận hay không.
Dương Khang thấy thế thì lập tức nói với Trương Khai Thái: “Trương đạo hữu đúng là quá khách sáo, vậy mà lại lấy Tiên Thiên linh bảo cực phẩm làm quà gặp mặt.”
Đù!
Dương Quá nghe thấy lời của phụ thân, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tuy hắn biết thanh Bích Huyết Thái A kiếm này bất phàm, nhưng không nghĩ đến đây lại là một món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm tồn tại trong truyền thuyết.
Trương Thánh Nhân này cũng quá hào phóng rồi đó?
Vậy mà lại lấy Tiên Thiên linh bảo cực phẩm mà vô số đại năng tuyệt thế cầu còn không được ra tùy tiện tặng người khác?
Không phải nói những Thánh Nhân kỳ cựu như Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh đều không có mấy món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm sao?
Chẳng lẽ, Thánh Nhân ẩn thế này lợi hại hơn Tam Thanh?
Tuy hôm nay Dương Quá biết được quá nhiều bí mật khiếp sợ, từ đó có chút chết lặng, nhưng giờ phút này hắn vẫn lần nữa bị khiếp sợ.
Trương Khai Thái không cho là đúng, nói với Dương Khang: “Không có gì, chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Mấy năm nay, Trương Khai Thái đạt được không ít phần thưởng hệ thống, Tiên Thiên linh bảo cực phẩm cũng có hơn trăm món.
Hơn nữa thuật luyện khí của hắn, thông qua không ngừng đánh giá điểm kinh nghiệm, sớm đã đạt tới cảnh giới của Chí Thánh, chỉ cần có được nguyên liệu, cũng có thể luyện ra Tiên Thiên linh bảo cực phẩm.
Bởi vậy Tiên Thiên linh bảo cực phẩm đối với hắn thật sự là không đáng nhắc tới.
Mấy năm nay Dương Khang cũng có được hơn mười món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, nên cũng có khả năng miễn dịch nhất định đối với Tiên Thiên linh bảo cực phẩm.
Hắn nói với con trai: “Nếu đã là tâm ý của Trương tiền bối, thì Quá Nhi hãy nhận lấy.”
Dương Quá nghe vậy, lúc này mới nhận lấy Bích Huyết Thái A kiếm của Trương Khai Thái.
“Đa tạ món quà của Trương tiền bối.”
Dương Quá vừa mới nhận Bích Huyết Thái A kiếm, đúng lúc này, chỉ thấy Lâm Mặc và Hà Túc Đạo cũng xuất ra một món bảo vật lóe ra linh quang, đưa cho Dương Quá, nói là quà gặp mặt dành cho Dương Quá.
Lâm Mặc cầm pháp bảo có hình dáng trân châu to bằng viên long nhãn.
Hà Túc Đạo cầm pháp bảo tấm thuẫn.
Hai món pháp bảo này tản ra khí tức đều không yếu kém hơn Bích Huyết Thái A kiếm của Trương Khai Thái.
Lẽ nào, hai món này cũng là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm?
Mà trải qua Dương Khang chứng thực, quả thật hai món pháp bảo này đều là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, Dương Quá cầm ba món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, trực tiếp sợ đến ngây người!
Ngốc nghếch không nói nên lời.
Phát tài rồi!
Chỉ một món quà gặp mặt, đã có được ba chí bảo của ba đại lão mà vô số người tha thiết mơ ước, thật sự là quá hào phóng rồi!
Lời nói phân ra hai đầu.
Hôm nay, Lý Nguyên dựa vào Tiểu Long Nữ, rời khỏi quán trọ, trở về trang viên ở Kỳ huyện.
Trong trang viên vẫn như cũ, mọi thứ đều không có gì thay đổi.
Lý Nguyên vừa đến cửa, Dương Hòe đã mở cửa nghênh đón.
“Công tử, ngươi đã trở lại.”
Dương Hòe hành lễ với Lý Nguyên.
“Grừ grừ grừ!”
Thi Hống thú cũng vây quanh chân Lý Nguyên, vui vẻ nhảy không ngừng, có vẻ vô cùng mừng rỡ.
Lý Nguyên gật đầu với Dương Hòe, nói: “Các ngươi cùng vào theo ta đi.”
Dương Hòe nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sáng.
Ngay cả Thi Hống thú cũng nhảy vui vẻ hơn.
Lý Nguyên bước vào cổng lớn trang viên, dặn dò Thi Hống thú bên cạnh: “Ngươi đi báo cho Thược Dược, bảo nàng dẫn Nê Côn đến thư phòng của ta.”
Thi Hống thú gật đầu, lập tức bước nhanh về phía nội viện.
Lý Nguyên thì tiếp tục thong dong đi về phía thư phòng.
Sau khi Dương Hòe đóng cửa lại thì lặng lẽ đi theo phía sau Lý Nguyên.
Vừa đi, Lý Nguyên vừa thưởng thức cảnh sắc trong viện lạc.
Tuy bố cục trong viện chưa từng thay đổi qua nhiều năm, nhưng cảnh sắc có Thược Dược xử lý, quanh năm bốn mùa trông không giống nhau, bởi vậy sẽ không cảm thấy nhàm chán tẻ nhạt.
Mỗi một lần đến, Lý Nguyên đều có thể cảm nhận được điểm sáng khác nhau.
Không bao lâu sau, Lý Nguyên đi tới thư phòng.
Chỉ thấy Thược Dược đã đợi ở cửa thư phòng.
Trong tay nàng còn xách theo một cái lồng chim.
Bên trong chính là Nê Côn biến thành chim anh vũ.
“Công tử.”
Thược Dược nhìn thấy Lý Nguyên, lập tức thu tay áo lại hành lễ.
Động tác có vẻ vô cùng nho nhã, mềm mại như không xương.
Những năm gần đây, dung mạo của Thược Dược vốn không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn phong hoa tuyệt đại, nghiên lệ trác tuyệt như vậy.
Lý Nguyên gật đầu với Thược Dược, nói: “Các ngươi đều đến thư phòng đi.”
Lý Nguyên đi vào thư phòng, ngồi xuống một cái ghế thái sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận