Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 533 - Hồng Quân hiện thân, bốn Thánh bị giam!!

Việc này khiến Thông Thiên giáo chủ không thể không bỏ qua công kích đối với Tiếp Dẫn đạo nhân, bắt đầu toàn lực đối phó với Nguyên Thủy và Lão Tử.
Bởi vì thời điểm trước giao chiến, Vạn Tiên trận và Lưỡng Nghi Vi Trần trận Trận đều bị tổn hại một chút, chuyện này làm cho việc khống chế hai trận pháp của Thông Thiên và Lão Tử không được như ý muốn, do đó một phần pháp lực bị tiết ra ngoài, giống như phong bạo không gian thổi quét Hồng Hoang đại địa.
Hơn nữa, thời điểm Tiếp Dẫn đạo nhân chạy trốn, đấu pháp của hắn và Thông Thiên giáo chủ cũng làm một phần pháp lực rơi xuống Hồng Hoang Tam giới.
Nhất thời, Hồng Hoang chấn động, mặt đất bị nghiền nát, sông núi khuynh đảo, vô số núi non bị hủy hoại trong nháy mắt, hàng tỷ sinh linh hứng chịu ảnh hưởng trực tiếp nên chết thảm.
Cả Hồng Hoang, ngoại trừ Nhân tộc ở Cửu Châu có khí vận Nhân tộc do Cửu Đỉnh tập hợp lại bảo vệ xung quanh, vì vậy chỉ chịu ảnh hưởng rất nhỏ, những nơi khác gần như bị chấn động pháp lực do đấu pháp của Thánh Nhân tạo thành cày xới một lượt.
Vô số linh chi tiên thảo, ngọc thụ quỳnh hoa bị hủy hoại trong chốc lát, sinh linh vạn cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tuy nhiên, lúc này mấy vị Thánh Nhân đã đánh với thực lực chân chính, căn bản không rảnh bận tâm tới tình hình ở Hồng Hoang.
Hậu Thổ nhìn thấy tình huống thảm thiết ở Hồng Hoang, vẻ bi thương trên mặt càng đậm.
“Haiz, Thánh Nhân đấu pháp, chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là vạn tộc Hồng Hoang, xem ra kẻ yếu thực sự là cái tội.”
Lý Nguyên thở dài, cảm thán, nói: “Đấy chẳng phải là chân lý từ xưa đến nay sao.”
Hậu Thổ lo lắng nói: “Cũng không biết đám Thông Thiên muốn đánh tới khi nào. Bây giờ mới chỉ có chút dư âm lọt ra mà đã tạo phá Hồng Hoang ghê gớm như vậy rồi, nếu bọn họ đánh thực sự, không hề cố kỵ việc tỏa ra pháp lực, chỉ e Hồng Hoang sẽ bị hủy diệt.”
Lý Nguyên an ủi: “Yên tâm đi, Hồng Hoang không bị hủy diệt được, đợi thêm một lúc nữa bọn họ sẽ yên tĩnh thôi.”
Hậu Thổ khó hiểu nhìn Lý Nguyên: “Bọn họ muốn phân thắng bại, liên tục đánh nhau mấy vạn năm cũng nên, sao có thể lập tức yên tĩnh?”
Lý Nguyên ung dung nói: “Hôm nay Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn đều nằm trong tính toán, tất nhiên sẽ không cần tiếp tục đấu pháp nữa!”
Hậu Thổ nghe thế càng nghi ngờ hơn.
Nàng kinh ngạc nói: “Tính toán. Người nào có thể tính toán Thánh Nhân?”
Nàng nghi ngờ nhìn Lý Nguyên: “Chẳng lẽ là ngươi?”
Ngoại trừ Lý Nguyên có năng lực như vậy, nàng thực sự không nghĩ ra còn ai khác có năng lực như thế nữa.
Hồng Quân hóa thân Thiên Đạo sẽ không tham dự vào Hồng Hoang. Tất nhiên Hậu Thổ sẽ không cảm thấy đó là tính toán của Hồng Quân.
Lý Nguyên liếc Hậu Thổ một cái: “Ta có sao?”
“Không phải ngươi vậy thì là ai?”
Lý Nguyên không trả lời câu hỏi của Hậu Thổ.
Dù Vạn Tiên trận lợi hại, nhưng đối với công kích kết hợp của ba vị Thánh Nhân cũng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Qua một lúc, Vạn Tiên trận trở nên ngập tràn nguy cơ, có dấu hiệu bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Thông Thiên giáo chủ thấy thế, nội tâm vốn còn đang tức giận vì Trường Nhĩ Định Quang Tiên và Đa Bảo đạo nhân phản giáo không khỏi tỉnh táo lại ba phần.
Nếu như Vạn Tiên trận bị công phá, hắn tất nhiên sẽ không bị thương, nhưng e rằng mấy nghìn đệ tử bên trong Vạn Tiên trận còn may mắn sống sót bên trong sẽ phải chịu liên lụy, không biết sẽ có thêm biết bao nhiêu người ngã xuống.
Nghĩ tới đây, trong đầu Thông Thiên giáo chủ lập tức nảy sinh ý nghĩ đưa đệ tử rời đi.
Nghĩ là làm, Thông Thiên giáo chủ vừa tiếp tục khống chế Vạn Tiên trận, vừa dùng ống tay áo đảo qua chỗ các đệ tử, cất toàn bộ tu sĩ còn sót lại của Triệt giáo vào trong ống tay áo hắn.
Thông Thiên giáo chủ đang chuẩn bị rời khỏi Vạn Tiên trận. Tuy nhiên hắn vừa chuẩn bị cử động, lúc này trên bầu trời đột nhiên bị một vòng xoáy khổng lồ bao phủ.
Nương theo tử khí khổng lồ, đạo vận huyền diệu khó giải thích tràn ngập Càn Khôn, có thiên nữ tát hoa, có long phượng trình tường, kỳ lân bôn tẩu, vô số đạo văn bay múa trên bầu trời, trang nghiêm túc mục, thần thánh không thôi, uy áp Càn Khôn.
Lão Tử, Nguyên Thủy, Tiếp Dẫn cảm nhận được dị tượng khổng lồ trên bầu trời, trong lòng đột nhiên sợ hãi, cảm giác nguyên thần cũng run rẩy.
Dị tượng khủng khiếp như thế, chẳng lẽ... Mọi người không hẹn mà cùng dừng công kích, lao nhao nhìn lên bầu trời.
Đúng lúc này, chỉ thấy một đạo nhân tướng mạo rõ ràng, người mặc đạo bào màu xám trắng, dáng vẻ bình thường, hiện ra từ trong tâm vòng xoáy tử khí, nhìn lướt qua mọi người.
Thời gian chỉ trong chớp mắt, đạo nhân mảnh khảnh dừng lại trên bầu trời ải Giai Mộng.
Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy người này thì vô cùng sợ hãi.
Bọn họ vội vàng tới trước người đạo nhân mảnh khảnh, khom mình hành lễ: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Thì ra người này chính là Đạo Tổ Hồng Quân.
Tu sĩ còn sót lại ở xung quanh biết được là Đạo Tổ trong truyền thuyết giáng lâm, tâm thần chấn động.
Mọi người bất chấp sự chật vật của mình, lập tức khom người cúi đầu với Đạo Tổ.
Ánh mắt Hồng Quân lạnh lùng, nhìn như một binh khí không hề có tình cảm.
Hắn liếc nhìn Thông Thiên, Lão Tử, Nguyên Thủy một cái, lạnh lùng nói: “Các ngươi đấu pháp ở Hồng Hoang, khiến cho Hồng Hoang sinh linh đồ thán, núi sông tan nát, tạo nên cảnh chết chóc không cùng, khuấy lên nghiệp lực vô tận, thật sự không thể tha thứ. Các ngươi theo ta đi tới đạo tràng Hỗn Độn vực ngoại suy ngẫm làm sao để bù đắp lỗi lầm mình phạm phải.
Đám người Lão Tử, Nguyên Thủy, Tiếp Dẫn, Thông Thiên nghe mà sợ hãi.
Đi đạo tràng Hỗn Độn vực ngoại suy ngẫm chẳng phải là ngồi tù trá hình sao? Mọi người vội vàng lên tiếng cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, Hồng Quân vẫn bất động, hoặc nói hắn không thể làm gì.
Bởi lẽ, đây là sự an bài của Thiên Đạo, phải giam giữ Thánh Nhân phá hoại Hồng Hoang ở trong Hỗn Độn vực ngoại, không thể can thiệp vào chuyện của Hồng Hoang nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận