Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 683 - Kinh Hà Long Vương là một kẻ dở hơi!

Hơn nữa nếu quả thực chỉ là không cẩn thận làm vỡ, vậy sao có thể nát thành phấn như thế? Đây là quá trùng hợp sao!
Viên Thủ Thành xem thường nói: “Quý hơn nữa cũng là đồ của ta rồi. Ta làm vỡ thì làm vỡ, có cái gì mà không được.”
“Ngươi, ngươi, ngươi nhưng hại chết ta!”
Kinh Hà Long Vương tức giận đấm ngực giậm chân.
Đột nhiên Kinh Hà Long Vương phát hiện Viên Thủ Thành nhìn chằm chằm hắn, chân mày nhăn lại, ngón tay đang không ngừng bấm giống như suy tính cái gì, dáng vẻ rất không ổn.
Kinh Hà Long Vương bị nhìn tới mức nổi da gà.
Hắn đang muốn lên tiếng dò hỏi nguyên nhân, đúng lúc này hắn nghe thấy Viên Thủ Thành quát lớn một tiếng: “Không ổn!”
Sau đó không ngừng lắc đầu thở dài, dáng vẻ cảm khái không thôi.
Kinh Hà Long Vương nhìn thấy vẻ mặt của Viên Thủ Thành, khóe miệng không nhịn được run lên, nói: “Đại sư, mau nói đi, ta gặp tai họa gì?”
“Haiz...” Viên Thủ Thành thở dài một tiếng, nói: “Haiz, chuyện này cũng trách ta. không ngờ ngươi là Kinh Hà Long Vương, viên lưu ly này là vật ban thưởng của Ngọc Đế. Hôm nay lưu ly bị vỡ nát rồi, chỉ e ngày mai ngươi sẽ bị đầu lìa khỏi cổ. Haiz, thật là khí vận!”
Thấy Viên Thủ Thành nói ngày mai mình sẽ chết, Kinh Hà Long Vương cảm thấy có khả năng ngày mai mình thật sự sẽ chết.
“Chẳng lẽ chưa có biện pháp thay đổi vận mệnh sao?”
Kinh Hà Long Vương theo bản năng hỏi một câu.
Viên Thủ Thành suy nghĩ một lúc, nói: “Bỏ đi, chuyện này cũng trách ta, ta sẽ cho ngươi một phương pháp cứu mạng.”
Kinh Hà Long Vương nghe thế, ánh mắt sáng ngời. Hắn vội vàng kích động hỏi Viên Thủ Thành: “Kính xin tiên sinh cứu ta.”
Viên Thủ Thành không có làm khó Kinh Hà Long Vương, trực tiếp nói ra biện pháp: “Ngươi lúc canh ba giờ ngọ ngày mai, sẽ bị thiên binh dẫn đến Biệt Long Đài, do quan Nhân Tào Ngụy Trưng xử trảm. Ngươi nếu như muốn mạng sống, nhất định vào giờ tý đêm nay, báo mộng đi bái kiến đương kim Đường Vương hoàng đế. Ngụy Trưng là thừa tướng dưới trướng Đường Vương, nếu như đòi nhân tình từ Đường Vương, xin Đường Vương lệnh Ngụy Trưng đặc xá cho tội của ngươi, có thể bảo vệ ngươi bình an vô sự.”
Kinh Hà Long Vương không nhịn được mà vui mừng khôn xiết, cuống quít không ngừng bái tạ Viên Thủ Thành. Sau khi rời khỏi quầy bói mệnh của Viên Thủ Thành, Kinh Hà Long Vương lại đến khách điếm Hữu Gian.
Hắn nhìn Lý Nguyên, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Thực sự là may mà có Lý Nguyên nhắc nhở ta chuyện viên ngọc lưu ly, nếu không, ngày mai chỉ sợ thật sự sẽ thân một nơi đầu một nẻo.
Aizz, đánh cuộc lần này mặc dù cuối cùng vẫn là ta giành thắng lợi, nhưng lại có chút thắng không vẻ vang a
Nếu không thì ta chỉ thắng một nửa, đem nữ nhi của hắn nhận làm đồ đệ là được rồi, không cần chuông gió của hắn nữa?
Dương Thiền thấy dáng vẻ thần thanh khí sảng của Kinh Hà Long Vương, không hề có vẻ chán nản, nàng hơi bất ngờ nói: “Lẽ nào ngươi đòi lại viên ngọc lưu ly rồi?”
“Không có.”
Kinh Hà Long Vương lắc lắc đầu.
Dương Thiền: “Vậy sao ngươi vẫn còn vui vẻ như thế?”
Kinh Hà Long Vương nói:
“Viên ngọc lưu ly mặc dù vẫn chưa đòi lại được, nhưng ta đã nghĩ dến biện pháp tự cứu rồi.”
“Biện pháp gì?”
Dương Thiền tò mò nói.
Kinh Hà Long Vương lại không có lập tức trả lời thắc mắc của Dương Thiền, mà nhìn về phía Lý Nguyên, hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có thể tính ra biện pháp tự cứu của ta không?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Viên Thủ Thành bảo ngươi đi cầu xin Đường Vương.”
Mặt Kinh Hà Long Vương đầy bái phục nhìn Lý Nguyên, vỗ tay nói: “Ta không thể không thừa nhận, ngươi quả thực có khả năng thần cơ diệu toán, nhưng đáng tiếc, đánh cược giữa ngươi với ta lại thua rồi. Thua trên sự sơ suất lơ là của ngươi, nếu như ngươi không nhắc nhở ta chuyện về ngọc lưu ly, ta có lẽ đã thua rồi. Nhưng mà, ta phải cảm tạ ngươi, vì vậy ta chỉ chuẩn bị thắng ngươi một nửa, không cần chuông gió của ngươi nữa, chỉ cần nữ nhi của ngươi bái ta làm thầy là được rồi.”
“Không nghĩ đến ngươi cái lão Long này còn khá ý tứ, chỉ thắng một nửa loại chuyện này vậy mà lại nghĩ ra được.”
Dương Thiền nửa cảm khái, nửa chế nhạo nói.
Kinh Hà Long Vương: “Tất nhiên, lão Ngao ta vốn chính là một người ý tứ, sẽ không chiếm không món hời từ các ngươi!”
Dương Thiền lắc đầu nói: “Đáng tiếc, ngươi muốn thắng Lão bản nhà ta, kiếp sau sau sau nữa cũng không có cơ hội.”
“Ta đây không phải là thắng rồi sao?”
Kinh Hà Long Vương không phục nói.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Đợi đến canh ba giờ ngọ ngày mai, ngươi sẽ biết là ngươi thua, hay là ta thua.” Thấy Lý Nguyên bình tĩnh như vậy, vẻ mặt của Kinh Hà Long Vương không khỏi sửng sốt một lúc.
Lẽ nào, chuyện này vẫn có biến cố gì sao?
Hắn hỏi Lý Nguyên: “Viên Thủ Thành không phải đã nói, chỉ cần ta đi xin Đường Vương, là có thể cứu sống sao?”
Lý Nguyên thấy tên ngốc Kinh Hà Long Vương này, đến bây giờ vẫn chẳng hay biết gì, thật sự là không còn gì để nói với cái trí thông minh này của hắn nữa.
“Bỏ đi, vẫn là để ngươi làm một con quỷ hiểu biết vậy. Ngươi phạm thiên quy, đánh mất viên ngọc lưu ly, chính là do Viên Thủ Thành cố ý tính kế, ngươi cảm thấy hắn để ngươi đi cầu xin Đường Vương, thật sự là vì muốn cứu ngươi sao?”
“Cái gì, là hắn tính kế ta? Ta và hắn không oán không cừu, hắn tại sao lại tính kế ta?”
Kinh Hà Long Vương kinh hãi nhảy cả lên.
Hiển nhiên, hắn vốn không hề nghĩ đến, tất cả chuyện này, vậy mà lại là do người khác tỉ mỉ tính kế.
Lý Nguyên nhắc nhở nói: “Ngươi nghĩ xem, ngươi tại sao lại đi tìm Viên Thủ Thành đoán mệnh? Viên Thủ Thành nếu như đã có thể đoán ra được nội dung thánh chỉ của Trương Bách Nhẫn, lẽ nào hắn lúc đó lại không đoán ra được thân phận của ngươi, không đoán ra lai lịch của ngọc lưu ly? Hắn tại sao lại muốn viên ngọc lưu ly của ngươi? Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng ngọc lưu ly là do hắn lỡ tay đánh vỡ sao? Ngươi sẽ không thật sự ngây thơ, ngốc nghếch như vậy chứ?”
“Ta thấy hắn ngây thơ thì không có, chính là ngu ngốc.”
Dương Thiền bên cạnh che miệng cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận