Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 392 - Khổng Tuyên ngớ người!

Khổng Tuyên không nhịn được vỗ mạnh trán của mình một cái, lộ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, có loại xúc động miệng sắp sùi bọt mép.
Hắn thì thào lẩm bẩm: “Trước kia ta tự cho là mình đủ điên, xem thường người trong thiên hạ, nhưng ta điên, ta cũng không dám xem thường Thánh Nhân.”
Ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Lý Nguyên: “Ngươi lại nói Thánh Nhân không có tư cách làm sư phụ ngươi, ngươi không sợ lời này truyền vào trong tai Thánh Nhân, Thánh Nhân đì ngươi sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Có Thánh Nhân thì ta cũng nói như vậy, bọn họ không tỏ vẻ bất mãn.”
“Ngươi còn quen biết Thánh Nhân sao?”
Khổng Tuyên nới rộng cằm, cổ họng đều có chút nghẹn ngào.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Đã gặp, uống rượu với nhau, chơi ván cờ, vân vân.
Đúng rồi, kỹ thuật xoa bóp của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề không tệ.”
Vãi chưởng! Tròng mắt Khổng Tuyên lồi ra ngoài, vẻ mặt tan vỡ và tuyệt vọng nói không ra lời.
Hắn cảm giác mình sắp điên rồi.
Chúng ta đây là đang tổ chức đại hội nói phét ư? sao càng nói càng vượt xa lẽ thường? Sau một lúc lâu, Khổng Tuyên mới khôi phục lại tinh thần từ trong trạng thái nguy hiểm.
Hắn kêu lên: “Thánh Nhân còn uống rượu, đánh cờ với ngươi sao? Tây Phương Nhị Thánh đấm bóp cho ngươi ư?”
Hắn đánh giá trên dưới Lý Nguyên một chút: “Ngươi cho rằng ngươi cũng là Thánh Nhân sao? Cho dù ngươi là Thánh nhân, ngươi cũng mơ tưởng được Tây Phương Nhị Thánh xoa bóp!”
Lý Nguyên bất mãn nhìn Khổng Tuyên giống như: “Sao ngươi xem thường người khác như vậy? Dĩ nhiên ta không phải Thánh Nhân.
Sao Thánh Nhân có thể so được với ta.”
Da mặt Khổng Tuyên điên cuồng co giật một trận, dưới cơn tức giận, khóe miệng hắn chảy một dòng máu tươi.
Hắn phát hiện, hôm nay có thể bản thân gặp phải một người điên.
Một kẻ điên có thể suy tính thiên cơ.
Nếu không phải kẻ điên, sao có thể nói lời điên khùng như vậy? Thánh Nhân không thể so bì! Cả hồng hoang, ngoài Đạo tổ ra, hắn không biết có ai có tư cách nói lời cuồng vọng như vậy.
Đương nhiên không tin tưởng Lý Nguyên là Hồng Quân.
Khổng Tuyên cảm thấy, vẫn không nên nói thêm gì với người điên nữa, còn nói tiếp, nói không chừng kẻ điên không coi trọng Hồng Quân.
“Haizz, ngươi nói phét, sớm muộn gì ngươi bị nói phét hại chết.”
Một bữa ăn mà Khổng Tuyên vượt qua trong sự khiếp sợ.
Thế cho nên, rượu ngon và thức ăn ngon thiên hạ vô song hắn nghĩ trước kia giờ không có vị gì.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Nguyên chuẩn bị trở về phủ đệ.
Khổng Tuyên thấy Lý Nguyên ăn xong, tiền không trả đã chuẩn bị đi, hắn nhanh chóng ngăn cản Lý Nguyên: “Lý huynh đệ, không phải là ngươi nghĩ để cho ta tới tính tiền chứ? Tiền ta cũng thua sạch, nên không thể trả tiền.”
Lý Nguyên không thèm để ý nói: “Nói không cần ngươi tính tiền thì ngươi cứ đi là được.”
“Ăn cơm chùa không tốt.”
Khổng Tuyên chần chừ nói.
Lý Nguyên an ủi: “Yên tâm đi, không ai nói ngươi ăn cơm chùa.”
“Vậy tại sao ngươi không trả tiền?”
Khổng Tuyên nghi ngờ nói.
Lý Nguyên: “Tửu lâu là ta mở, ăn một bữa cơm thì trả tiền cái gì?”
“Bùm.”
Khổng Tuyên lảo đảo một cái, lập tức té ở trên mặt đất.
Nhưng lập tức, hắn lại nhảy lên từ trên mặt đất, khiếp sợ nói: “Đây là ngươi mở ư?”
“Đúng vậy!” Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu.
“Ngươi không nói phét chứ?”
Khổng Tuyên nghi ngờ nói.
Lý Nguyên lười giải thích với Khổng Tuyên đại kinh tiểu quái, hắn đi về phía cửa lớn.
Khổng Tuyên lại thấy điếm tiểu nhị bắt đầu tới thu dọn bàn ăn, hắn không khỏi hỏi điếm tiểu nhị: “Hắn thật sự chính là ông chủ của bọn ngươi sao?”
Điếm tiểu nhị gật đầu: “Đương nhiên Lý công tử là ông chủ của bọn ta.”
Vãi chưởng! Thế mà không nói phét! Khổng Tuyên đuổi theo sát Lý Nguyên.
“Lý huynh đệ, chờ ta một chút.”
Đi tới phía sau Lý Nguyên, hắn đưa tay muốn kéo bả vai Lý Nguyên.
Lý Nguyên một trận lạnh lùng, nhanh chóng tránh qua.
Khổng Tuyên với hụt, trực tiếp té ngã gục.
“Phi phi!”
Khổng Tuyên vội vàng hứ vài hớp bùn bên trong miệng, vẻ mặt hắn oán giận phàn nàn nói với Lý Nguyên: “Sao ngươi đột nhiên né tránh?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta không quen cách một nam nhân bên cạnh quá gần.”
Khổng Tuyên kỳ quái nói: “Tất cả mọi người là nam nhân, gần chút thì thế nào?”
Lý Nguyên: “Ngươi nghĩ, ngươi nghĩ đi.”
“Bỏ đi, không nghĩ.”
Hắn kinh ngạc nhìn Lý Nguyên: “Không ngờ ngươi lại thật sự là ông chủ, nghe nói rượu ngon, thức ăn, cờ của Khoái Hoạt Lâm đều là ngươi phát minh, có thật không?”
“Thật.” Lý Nguyên vừa đi vừa đáp.
“Ngươi cũng thật tài giỏi!”
Khổng Tuyên nói lời tán thưởng.
Lý Nguyên: “Bây giờ ngươi mới phát hiện sao? Đủ ngu ngốc.”
Khổng Tuyên liếc mắt: “Con ngươi người, có tài là có, nhưng quá tự luyến rồi.”
Hắn có phần mong đợi hỏi Lý Nguyên: “Ta nghe có vài khách đánh bạc truyền rằngzz, ngươi còn có một loại rượu thuần hương hơn Tử Trúc Dịch, không biết là thật hay giả?”
Lý Nguyên: “Hẳn là ngươi nói Thanh Phong Túy sao? Quả thật càng tinh khiết và thơm lâu hơn so với Tử Trúc Dịch.”
Khổng Tuyên nghe vậy, không khỏi càng hưng phấn, hắn âm thầm nuốt ngụm nước miếng, vẻ mặt mong ngóng nói với Lý Nguyên: “Không biết Thanh Phong Túy có mùi vị như thế nào? Nếu có thể uống một ngụm thì tốt biết mấy.”
Lý Nguyên: “Muốn thì hôm nào ngươi đến nhà ta uống là được.”
Khổng Tuyên vừa nghe, suýt nữa vui mừng đến nhảy dựng lên, hắn vội vàng nói: “Còn chọn ngày gì, cứ thuận theo tự nhiên, là hôm nay luôn.”
Khổng Tuyên đi theo Lý Nguyên, rất nhanh đã đi tới phủ đệ Thành Nam.
Vẫn chưa đi vào, Khổng Tuyên phát hiện có một nữ tử tuyệt thế xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành đang đứng ở dưới một cây hòe lớn.
Nữ tử nhị bát phương hoa, người mặc váy dài phi phượng, đứng ở nơi đó, giống như một đóa sen thánh khiết, rửa sạch bụi bặm như có như không, không gì sánh được.
Đây vẫn là lần đầu tiên Khổng Tuyên nhìn thấy tuyệt đại mỹ nữ phong hoa như vậy, lập tức bị kinh diễm.
Hắn vội vàng thấp giọng nói với Lý Nguyên: “Lý huynh đệ, có trông thấy được không, dưới tàng cây hòe có một cô gái tuyệt sắc, đẹp quá đi mất.”
Hắn đột nhiên chú ý tới nữ tử ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi càng hưng phấn.
“Ôi, nàng nhìn tới kìa, nhất định là nàng đang nhìn ta.”
Vừa nói, hắn còn chỉnh ngay ngắn cổ áo của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận