Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 241 - Y phục của Hằng Nga bị đốt!

Trời ạ, vận may thế này, vì sao ta không có khí vận của đại đạo chi tử chứ, chẳng lẽ kinh khủng như vậy sao?
Hai người Lão Tử và Lục Áp cũng nghe tới mức khóe miệng co giật.
Thật sự là vận khí của hắn tốt đến mức khiến người ta hâm mộ ghen tị hận.
Lão Tử nhịn xúc động phỉ nhổ, thử dò xét nói với Lý Nguyên: “Nếu muốn trao đổi Hỗn Độn chung, cần điều kiện gì?”
Lý Nguyên: “Mặc dù Hỗn Độn chung bị hao tổn, nhưng cũng là Tiên thiên chí bảo, muốn trao đổi, đương nhiên phải dùng thứ có giá trị tương đương mới được.
Hoặc là dùng một Tiên thiên chí bảo cực phẩm, nếu không dùng mười Tiên thiên linh bảo cực phẩm cũng được.”
Lão Tử nghe điều kiện của Lý Nguyên.
Coi như là hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn nhận Hỗn Độn chung.
Dùng Tiên thiên chí bảo để đổi một Tiên thiên chí bảo không trọn vẹn, ngoài người đầu óc có bệnh, ai làm ra chuyện lấy mười Tiên thiên linh bảo cực phẩm để đổi chứ, phải trực tiếp ép khô Lão Tử à.
Ô Sào đạo nhân nghe điều kiện của Lý Nguyên, trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Đây cũng quá hà khắc!
Xem ra, đời này của mình vô duyên với Hỗn Độn chung.
Hắn nhìn chuông gió treo dưới mái hiên, rõ ràng gần như vậy, nhưng xa như thế.
Ba người mất mát rời khỏi trang viên.
Trên đường trở về, Ô Sào đạo nhân nói với Lão Tử: “Lần này khiến Đại Thiên Tôn lãng phí, sau này nếu Đại Thiên Tôn có phân phó gì, chỉ cần phái người nói một tiếng là được, vãn bối tự nhiên dốc sức toàn lực.”
Lời nói của hắn thật ra tương đương với đồng ý sẽ ra tay trợ giúp Nhân giáo khi ở lượng kiếp.
Lão Tử thấy Ô Sào thức thời như thế, không khỏi hài lòng gật đầu: “Vậy lão phu trở về Đâu Suất cung.”
Sau khi cung kính đưa mắt nhìn Lão Tử thì rời đi, Lục Áp khó hiểu hỏi Ô Sào đạo nhân: “Đại huynh vừa không có Hỗn Độn chung, vì sao còn phải đáp ứng điều kiện lúc trước?”
Ô Sào đạo nhân sâu xa nói: “Mặc dù ta khôngcó được Hỗn Độn chung, nhưng ta khiến Đại Thiên Tôn lãng phí một Tiên thiên linh bảo cực phẩm, chuyện này làm sao ta có thể không nhắc tới một phen?”
Phải biết rằng, Thánh Nhân lại rất ghi thù.
Trong lòng Ô Sào đạo nhân thầm nghĩ...
Từ nửa tháng sau, Lý Nguyên đọc sách, đánh đàn, trêu chọc thỏ nhỏ, cuộc sống trôi qua nhàn nhã tự tại.
Hôm nay lại là ngày mười lăm.
Trên trời trăng sáng vừa lớn vừa tròn.
Lý Nguyên tắm rửa ánh trăng, im lặng đọc sách trong thư phòng.
Con thỏ nhỏ thì ở một bên vui vẻ gặm cà rốt.
Chẳng qua, loại yên lặng không duy trì bao lâu, đã bị một khách không mời mà đến phá vỡ.
Chỉ thấy một giai nhân mặc nghê thường tuyệt thế, bầu bạn với ánh trăng, tay áo bồng bềnh bay về phía vị trí của Lý Nguyên.
Giai nhân da đẹp như đồ sứ, môi như hoa anh đào, eo thon mềm nhỏ, khí chất nhã nhặn lịch sự, mỹ mạo vô cùng, nhìn lại không phân cao thấp với Ðát Kỷ.
Chỉ hơn kém Thược Dược nửa phần.
So sánh với Ðát Kỷ hoạt bát linh động, Thược Dược lãnh diễm nhiều thay đổi, nữ tử lộ vẻ mảnh mai dịu dàng, ánh mắt mang theo tối tăm không xua đi được, khiến người ta thương tiếc.
Giai nhân nghê thường phiêu dật bay đến bầu trời hồ nước, nàng nhìn chằm chằm vào con thỏ nhỏ trên bàn, giọng điệu mềm mại, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu tử bướng bỉnh nhà ngươi, ra ngoài lâu như vậy, cũng nên về nhà thôi!”
“Chi chi...!”
Con thỏ nhỏ nhìn thấy nữ tử, không khỏi vui mừng nhảy lên.
Nàng lập tức bỏ hành xuống, sôi nổi nhảy vào lòng giai nhân nghê thường.
Nữ tử nghê thường ôm con thỏ nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai con thỏ nhỏ, lộ vẻ vô cùng yêu thương.
Cho đến lúc này, nàng mới nhìn về phía Lý Nguyên.
Nhìn thấy dáng vẻ Lý Nguyên ôn văn như ngọc, tuấn lãng anh tuấn, trong mắt nữ tử nghê thường không khỏi hiện lên một chút tia sáng kỳ dị.
Nàng lại thấy Lý Nguyên vẫn bình tĩnh nhìn mình, không hề che giấu ánh mắt, trong lòng không khỏi hơi bối rối, vội cúi đầu tránh ánh mắt Lý Nguyên.
Chỉ là, mặc dù Lý Nguyên vẫn nhìn nữ tử nhưng nữ tử không cảm giác mình bị mạo phạm, bởi vì nàng cảm nhận ánh mắt Lý Nguyên vô cùng bình tĩnh, không có một chút dâm tà.
“Đây là thỏ của ta.”
Nữ tử thấy Lý Nguyên vẫn nhìn mình, không khỏi nhẹ giọng giải thích một câu.
Lý Nguyên gật đầu: “Ta biết.”
“Ngươi biết?”
Nữ tử nghê thường nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một chút nghi hoặc: “Chẳng lẽ công tử biết ta là ai?”
Lý Nguyên: “Vân mẫu bình phong ánh đuốc phai, Ngân Hà nhạt bóng xế sao mai. Hằng Nga hối trộm bình linh dược, bể biếc trời xanh những tối dài.”
Nữ tử nghe thấy câu thơ của Lý Nguyên, tâm trạng lập tức chấn động, sự u buồn trong ánh mắt càng dày đặc.
Trong lòng nàng đọc thầm bốn câu thơ, trên mặt ngọc không khỏi lộ vẻ buồn bã thương cảm uyển chuyển.
Đợi nàng lấy lại tinh thần từ trong thương cảm, một đôi mắt xinh đẹp lập tức không thể tin nổi nhìn Lý Nguyên.
“Chẳng lẽ trước kia công tử từng gặp ta?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Hôm nay gặp lần đầu tiên.”
Hằng Nga hơi nhíu hàng mi, lộ vẻ khiến người ta càng thương tiếc.
Nàng nghi ngờ nói: “Nếu công tử chưa từng gặp ta, vậy làm thế nào biết thân phận của ta?”
Lý Nguyên: “Ta biết chút thuật thôi toán, xem ngũ quan khí vận của ngươi thì biết lai lịch ngươi.”
Hằng Nga cảm nhận tu vi Lý Nguyên, trên mặt càng thêm kinh ngạc.
Chỉ dựa vào một cái liếc mắt là có thể biết lai lịch người xa lạ, năng lực suy tính kinh khủng như vậy.
Hơn nữa câu thơ lúc trước của Lý Nguyên bày ra tài hoa kinh người, nàng không khỏi nảy sinh tò mò với công tử ca khôi ngô như ngọc.
Chỉ có điều, mặc dù trong lòng Hằng Nga tò mò, chỉ là tính cách nàng văn tĩnh trong trẻo lạnh lùng, không giỏi giao thiệp với người khác, đặc biệt đối phương còn là nam tử.
Nàng chần chờ một chút, lập tức nói cáo từ với Lý Nguyên: “Trong khoảng thời gian này phiền công tử chăm sóc Bạch Ngọc. Bọn ta cáo từ.”
Lý Nguyên nhìn con thỏ nhỏ, khẽ lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Không có phiền toái gì, nàng rất biết điều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận