Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1553 - Nguyên Thủy Thiên Tôn làm vật kéo (2)

Sau đó, hắn phát hiện, bản thân lại có thêm một lĩnh ngộ mới đối với lực pháp tắc hủy diệt của thiên địa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi ngây dại.
(Bởi vì hắn ký sinh ở trong thể lực con hươu sao, thế nên có vị giác của nó.)
Thì ra là Đát Kỷ đã đút một quả hỗn độn vân táo ở trong miệng hươu sao.
Nàng thành thạo thuần hóa động vật bằng một gậy và quả táo ngọt.
“Sau này ngoan ngoãn làm vật kéo xe cho bổn tiểu thư, không thể thiếu phúc lợi cho ngươi, biết không?”
Ðát Kỷ vừa nói, đã bọc dây cương trên người con hươu sao.
Nguyên Thủy Thiên Tôn giãy giụa ở trong lòng một chút, cuối cùng, vẫn là không phản kháng, tùy ý để Ðát Kỷ bọc dây cương trên người hắn.
Dĩ nhiên, hắn tuyệt nhiên không thừa nhận, đây là bởi vì nguyên nhân hỗn độn vân táo mà là bởi vì, hắn không muốn bại lộ thực tế bản thân ký sinh ở trên người yêu thú.
Hắn quyết định, trước làm vật kéo xe cho Đát Kỷ một chút, đợi một khi Ðát Kỷ không chú ý tới hắn, hắn len lén chạy trốn.
Chỉ cần hạ mình làm việc, sẽ không có người biết hắn từng ký sinh ở trên người yêu thú.
Sẽ không mất mặt.
Nếu như, hắn nói đúng, nếu như, nếu như khi làm vật kéo xe, có thể ăn thêm nhiều Hỗn độn linh quả, vậy thì càng hoàn hảo.
Suy cho cùng, đây cũng là Hỗn độn linh quả.
Bảo vật mà Thánh Nhân cũng khó có được.
Hiển nhiên Nguyên Thủy Thiên Tôn tham ăn...
Đát Kỷ không biết ý nghĩ của con hươu sao, nàng nghĩ sau khi buộc dây cương lên con hươu, ngồi lên phía sau xe ngựa, sau đó dùng dây cương nhẹ nhàng đánh phía sau lưng con hươu sao một cái.
“Nào... Lên đường thôi. Hươu con.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “...”
Hắn mãnh liệt nhịn xuống cảm giác nhục nhã trong lòng, khống chế con hươu sao, lập tức nhanh chân chạy.
Không có gì, dù sao không ai biết, không mất thể diện!
Mới vừa chạy mấy bước, Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Ta còn đi bắt Miêu Yêu sao!
Nhưng bây giờ bị Ðát Kỷ bắt làm vật kéo xe, Miêu Yêu làm thế nào bây giờ?
Hệ thống của ta làm thế nào bây giờ?
Giang Lan hưng phấn một lúc ở trước thành thị loài người, trong lúc đó, nàng hỏi thăm được, thủ đô Trường An của vương triều Tiên Đường, là nơi náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất cả hồng hoang.
Hơn nữa, chỗ kia, Nhân tộc, Yêu tộc có thể sống chung hòa bình, chỉ cần tuân thủ luật pháp Tiên Đường, cũng sẽ không lo lắng người khác vô duyên vô cớ công kích ngươi.
Điều này khiến Giang Lan rất động lòng.
Sau khi trải qua chuyện linh quả động phủ bị đoạt, Giang Lan rất khát vọng đối với môi trường an toàn này.
Cho nên, nàng chạy trốn về phía thành Trường An.
Dùng thời gian vài ngày, rốt cuộc nàng đến thành Trường An.
Nhìn thấy thành Trường An cao lớn, gạch xanh ngói xanh nối tiếp, đám người qua lại không dứt, Giang Lan có vẻ vô cùng hưng phấn.
Đặc biệt là khi nàng nhìn thấy có mấy người đầu thú mình người đi trong đám người Yêu tộc, mà người đi đường xung quanh, sau khi thấy lại không thể trách, lập tức có vẻ càng thêm hưng phấn.
Nàng đi vào bên trong thành, rất nhanh đã bị những quầy hàng bán các loại đồ ăn vặt, bánh ngọt ở hai bên đường phố hấp dẫn sức chú ý.
Oa, bánh bò thơm quá!
Xì xụp, kẹo mạch nha này ăn rất ngon.
Trời ạ, còn có thịt nướng vỉ, quá thơm.
Ô ô ô, còn có sủi cảo, há cảo.
Đáng tiếc, ta không có tiền, nhiều thức ăn ngon như vậy cũng không ăn được.
Giang Lan nhìn những món ăn vặt này mà thèm, tâm như móng vuốt mèo tham ăn nhưng không được.
Cũng không biết, bên trong thành phố này có công việc thích hợp mèo nhỏ hay không?
Phải nghĩ được công việc, kiếm được ít tiền, mua đồ ăn vặt!
Đợi sau khi có tiền, ta nhất định phải ăn vặt tất cả mọi thứ của con phố này, ăn toàn bộ một lần!
Giang Lan âm thầm thề ở trong lòng.
Nàng chậm rãi đi dạo ở trong thành, nhìn thấy mọi thưa ở bên trong thành đều có vẻ vô cùng tò mò.
Có vẻ đi dạo một canh giờ, nàng đột nhiên nhớ tới một việc.
Nếu bản thân chuẩn bị cuộc sống ở nơi này, hẳn là tìm chỗ dừng chân.
Chẳng qua là bây giờ nàng không có tiền, không thể mua nhà, không thể ở khách sạn.
Mà bên trong thành, cũng không có chỗ nào trống để nàng đào hang động.
Cuối cùng, Giang Lan quyết định, tìm nhà có phòng trống ở trong thành, tạm thời ở một thời gian ngắn.
Đợi nàng kiếm được tiền, lần đầu tiên chuyển đi.
Giang Lan ỷ vào thân phận mèo nhỏ của bản thân, trực tiếp chạy đến nóc nhà hai bên đường phố, bắt đầu tìm kiếm nơi ở tạm thời khiến nàng hài lòng.
Tìm một thời gian ngắn, Giang Lan phát hiện, có một khách điếm vắng vẻ, trang trí vô cùng trang nhã.
Hơn nữa khách điếm còn được quét dọn không nhiễm một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ.
Điều này khiến Giang Lan rất thích nơi này.
Mấu chốt nhất chính là, nàng kinh ngạc lẫn vui mừng phát hiện, vườn sau trong khách điếm này lại trồng hai cây ăn quả, một cây nho.
tất cả cây ăn quả và nho đều kết quả mọng lung linh đẹp mắt.
Nàng vẫn ở nóc nhà, trong nháy mắt ngửi thấy cây xoài và cây vải tản ra mùi thơm đặc biệt.
Khiến nàng không nhịn được muốn vươn tay hành động.
Nướt bọt giàn giụa.
Giang Lan lập tức quyết định, tạm thời nàng ở nơi này.
Môi trường nơi này tốt, phòng trống nhiều, còn có trái cây ăn, thật sự là quá hoàn hảo. Giang Lan dò xét một vòng ở trong khách điếm, nàng phát hiện, trong khách điếm chỉ có một ông chủ trẻ tuổi, không có những người khác.
Điều này khiến Giang Lan càng hài lòng.
Người ở đây ít, im lặng thanh nhàn thì không nói, nàng sống ở chỗ này, càng không dễ dàng khiến người khác chú ý.
Chẳng qua, ông chủ lại rất đẹp trai.
Ôn văn như ngọc, ánh mắt như sao, một bộ trang phục công tử văn nhã, khí chất vô cùng nhã nhặn, lịch sự.
Chỉ là chớp mắt, Giang Lan không khỏi tăng thêm thiện cảm, sinh ra một luồng cảm giác thân thiết.
Lớn lên đẹp trai như vậy, chắc chắn đáy rất lương thiện?
Nếu như hắn biết ta ở nơi này, chắc chắn cũng sẽ không đuổi ta rời đi?
Ta ăn mấy trái cây của hắn trước, chắc chắn hắn sẽ không tức giận nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận