Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1196 - Còn mời sư phụ rời núi

Chẳng qua trên cằm lại để râu đen ba tấc, khiến cho hắn trông có thêm vài phần ổn trọng thành thục so với tuổi thật.
Thấy đạo nhân, mọi người vội vàng khom người hành lễ.
“Bái kiến sư phụ.”
Ngô Cực gật đầu: “Đứng lên đi.”
Ánh mắt của hắn, đã rơi vào bốn đệ tử Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết, Tiêu Vân Trần, An Tiêu Tiêu, vẻ mặt vốn bình tĩnh không khỏi nhiều thêm một tia phẫn nộ.
“Đám các ngươi, tốt xấu gì cũng là Chuẩn Thánh, Đại La, bị người ta bắt nạt nghĩ biện pháp báo thù là được, vậy mà còn giữ vết thương kêu gọi đồng tình, các ngươi không ngại mất mặt, vi sư đều cảm thấy mất hết mặt mũi đây.”
Tiểu tâm tư của mình bị sư phụ nhìn thấu, còn bị sư phụ quở trách trước mặt mọi người, mấy người Lý Thu Nguyệt, Cừu Càn Huyết, Tiêu Vân Trần không khỏi cảm thấy sắc mặt đỏ lên, có vẻ vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng.
Mấy người vội vàng vận chuyển công pháp, trong nháy mắt đã chữa khỏi thương thế trên người.
Ngay cả mái tóc tán loạn của Lý Thu Nguyệt cũng trở nên sạch sẽ, khôi phục lại vẻ đoan trang.
Cánh tay bị chặt đứt của Cừu Thiên Huyết cũng mọc ra.
“Đệ tử làm sư phụ mất mặt, xin sư phụ trách phạt.”
Cẻ mặt Lý Thu Nguyệt hổ thẹn nói.
“Xin sư phụ trách phạt.”
Cừu Thiên Huyết, Tiêu Vân Trần khom người phụ họa.
Chỉ có An Tiêu Tiêu, nàng chẳng những không có chữa trị thương thế trên người, ngược lại còn ôm cánh tay sư phụ, làm nũng nói: “Sư phụ, bọn ta bị người khác khi dễ, ngươi sao còn quở trách bọn ta, hu hu hu, sư phụ cũng không thông cảm cho.”
Nói xonh, nàng còn khóc nức nở, Ngô Cực nhìn đệ tử nhỏ nhất khóc nhè, lập tức im lặng nói: “Lớn như vậy còn khóc nhè, có biết thẹn thùng hay không hả?”
An Tiêu Tiêu tiếp tục khóc nói: “Đệ tử bị người khi dễ, lại không có ai làm chủ cho đệ tử, trong lòng đệ tử cảm thấy tủi thân, khóc một chút cũng không được sao!”
Nói xong, nàng ngược lại khóc càng lớn tiếng.
“Hu hu, số của ta thật khổ, bị người ta đè trên mặt đất hành hung, lại vô năng vô lực, vốn muốn tìm sư phụ làm chủ, kết quả sư phụ cũng là lòng dạ sắt đá, thờ ơ, ta tủi thân quá mà.”
Ban đầu An Tiêu Tiêu là giả khóc.
Nhưng nàng nghĩ đến cảnh tượng bị Dương Thiền đuổi đánh, với cảnh bị Tiểu Tê Tử đụng bay về sau, chỉ đành xám xịt chạy trốn, bộ dáng chật vật đến rắm cũng không dám thả, trong lòng liền không khỏi bi thương không thôi, vì vậy thật sự khóc lên, càng khóc càng thương tâm.
Hơn nữa, nàng vừa khóc, còn vừa cầm ống tay áo sư phụ lau nước mũi cùng nước mắt.
Ngô Cực nhìn ống tay áo của mình biến thành khăn lau, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lại thấy dáng vẻ hoa lê đái vũ của tiểu đệ tử, hắn cũng không khỏi đau lòng, xem ra Tiểu Thập thật sự uất ức.
Các đệ tử khác thấy dáng vẻ thương tâm của nàng, cũng cầu tình với sư phụ theo.
“Sư phụ, đại sư tỷ và tiểu sư muội bị bắt nạt, trên người đều bị đánh ra máu, có thể thấy được đối phương tâm ngoan thủ lạt bao nhiêu, người có thể rời núi làm chủ cho bọn họ không.”
“Bọn họ đâu phải đang đánh sư tỷ, sư muội, rõ ràng là đang đánh mặt sư phụ.”
“Không phải sư phụ thường dạy bọn ta, nói có thù tất báo sao? Đồng môn bị người ngoài khi dễ, sao có thể mặc kệ được?”
“Cũng xin sư phụ xuống núi báo thù cho đệ tử.”
Ngô Cực thấy một đám đệ tử nhao nhao cầu xin, biểu cảm rốt cục mềm đi.
Thật ra hắn vốn có dự định báo thù cho đệ tử, lúc trước quở trách đệ tử, cũng chỉ là không hy vọng đệ tử làm ra thái độ nhu nhược, khiến hắn mất mặt mà thôi.
Hơn nữa hắn dùng tâm thần, nhìn một màn hình giả định trong đầu.
Chỉ thấy phía trên bày ra một đoạn văn tự.
“Tuyên bố nhiệm vụ hệ thống: Làm chủ vì đệ tử báo thù, nếu lập chí muốn trở thành chưởng môn mạnh nhất, đệ tử của mình bị ăn hiếp, làm sao có thể thờ ơ được? Vì đệ tử báo thù thành công, khen thưởng Hỗn độn chí bảo – một viên Hồng Mông châu.”
Nhìn phần thưởng của hệ thống, trong lòng Ngô Cực không khỏi kích động.
Vậy mà lại là Hỗn độn chí bảo.
Hắn thu được hệ thống này đã được thời gian mấy chục vạn năm, hệ thống tuyên bố vô số nhiệm vụ, hắn cũng thu được vô số khen thưởng, nhưng nhiệm vụ có khen thưởng là Hỗn độn chí bảo ít lại càng ít, hắn tổng cộng cũng chỉ gặp được sáu lần.
Phần thưởng trân quý như thế, hắn sao có thể bỏ qua?
Không sai, Ngô Cực cũng là người có được hệ thống.
Hắn vốn là một công nhân bình thường ở một vị diện khoa học kĩ thuật. Sau lần bị tai nạn xe, hắn phát hiện mình xuyên đến Hồng Hoang, bằng một cách thần kỳ nào đó trở thành chưởng môn của một môn phái sắp tàn lụi… Vô Cực môn.
Vô Cực môn ở Hồng Hoang không có gì nổi bật cũng không có tiếng tăm gì.
Lúc Ngô Cực vừa chuyển sinh đến, phía trên cũng chỉ có một sư phụ.
Mà vị sư phụ tự nhiên có được kia vì tu luyện công pháp không được ai chỉ dẫn, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, không lâu sau đã đi đời nhà ma rồi.
Kể từ đó toàn bộ Vô Cực môn chỉ còn lại mỗi một người là Ngô Cực.
Tức là hắn làm chưởng môn, kiêm luôn tạp dịch quét dọn, nấu nước, nấu cơm.
Vô cùng bi thảm.
Ban đầu Ngô Cực định giải tán cái Vô Cực môn có tiếng mà không có miếng này, đi sang môn phái khác tìm cơ duyên xem có thể bái nhập môn hạ của những môn phái đó hay không, mai sau có khi được trường sinh bất tử, sau đó tìm vài đạo lữ tiêu dao khoát lạc.
Hắn không muôn tu luyện mấy cái công pháp bậy bạ rồi đi theo gót của vị sư phụ tùy tiện kia. Nhưng đúng lúc đó, Ngô Cực bỗng nhiên thức tỉnh hệ thống.
Lúc này hắn mới bỏ qua dự định giải tán môn phái.
Hệ thống này tên là Hệ thống chưởng môn mạnh nhất.
Điệu kiện kích hoạt chính là phải trở thành chưởng môn.
Hệ thống chưởng môn mạnh nhất, ý trên mặt chữ, tất nhiên là muốn kí chủ trở thành chưởng môn mạnh nhất rồi.
Trong lúc đưa Ngô Cực thành chưởng môn mạnh nhất, hệ thống sẽ đưa ra một số nhiệm vụ.
Ứng với mỗi nhiệm vụ sẽ có một loại phần thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận