Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2334 - Tiểu Nhân quốc

Giang Bội Kỳ hoài nghi nói: “Ghê vậy sao? Một ý niệm trong đầu là có thể mạt sát, ngươi có biết thực lực của cường giả Siêu Thần khủng bố đến mức nào không? Có người nói, nếu như hai vị cường giả Siêu Thần toàn lực đấu pháp, đại lục Cực Quang cũng sẽ hoá thành mảnh nhỏ.”
Giang Lan thản nhiên nói: “Nếu như Thánh Nhân toàn lực đấu pháp, vô số vũ trụ cũng phải hôi phi yên diệt. Đồng thời, bọn họ còn có thể làm cho vũ trụ đã tan thành mây khói trở về hình dáng ban đầu.”
Tuy Giang Lan nói sự thật, nhưng Giang Bội Kỳ âm thầm hoài nghi.
Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng được, thực lực một người lại có thể cường đại đến loại trình độ này.
Nàng không xoắn xuýt về việc này nữa, nhìn bí tịch trong tay, có chút khổ não nói: “Cái gì mà cảm giác mấy thứ kinh mạch, đan điền, linh khí, tử phủ… ta không hiểu.”
Giang Lan nói: “Người không học những thứ này một cách có hệ thống đương nhiên xem không hiểu, nhưng mà quyển bí tịch này không cần ngươi xem, ngươi chỉ cần cầm nó, sau đó nói thầm tu luyện với nó, là có thể học được nội dung sơ cấp của quyển công pháp này. Cũng có thể hiểu được những danh từ tu luyện riêng ấy. Về sau tu luyện theo là được.”
Quyển ‘Tam Thiên Phong Thần quyết’ này chính là bí tịch hệ thống thưởng cho cho Giang Lan.
Vì vậy tu luyện vô cùng đơn giản.
Giang Bội Kỳ không rõ nguyên nhân trong đó, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Quyển công pháp này cao cấp như vậy sao?”
Quá trình tu luyện đơn giản như vậy, trước đây nàng chưa bao giờ nghe qua.
Giang Lan thản nhiên nói: “Ngươi thử một lần sẽ biết.”
Giang Bội Kỳ nghe vậy thì không do dự thêm nữa, nàng cầm ‘Tam Thiên Phong Thần quyết’, nói thầm trong lòng “Tu luyện”.
Nàng lập tức phát hiện bí tịch trong tay của nàng vậy mà biến thành từng điểm sáng, chui vào bàn tay của nàng.
“Ô, nó biến mất rồi này!”
Giang Bội Kỳ kinh ngạc kêu lên.
Rất nhanh sau đó Giang Bội Kỳ phát hiện, trong đầu mình có một tin tức mới.
Đó chính là phương pháp tu luyện ‘Tam Thiên Phong Thần quyết’.
Đồng thời Giang Bội Kỳ còn cảm nhận được, kinh mạch trong cơ thể mình, có thêm một luồng khí thể nhàn nhạt.
Thông qua thông tin trong đầu, sợi khí thể trong kinh mạch này, chính là linh khí.
Nàng cứ thế bước qua bước “nạp khí nhập thể” vô cùng khó khăn đối với vô số tu sĩ.
Cuối cùng Giang Bội Kỳ cũng tin tưởng, quyển ‘Tam Thiên Phong Thần quyết’ này xác thực là vô cùng cao cấp.
Vậy mà không cần nàng tu luyện, cứ vậy đã có thể nhập môn.
“Ha ha, bây giờ ta cũng là võ giả đó.”
Giang Bội Kỳ không nhịn được vui vẻ kêu lên.
Giang Lan nhắc nhở: “Về sau ngươi dựa theo phương pháp trong đầu, chăm chỉ tu luyện, ta đi đây.”
Giang Bội Kỳ vội vàng hỏi: “Lão tổ tông, ngươi muốn đi đâu?”
Giang Lan nói: “Ở lại thế giới này không có ý nghĩa gì cả, ta trở về Hồng Hoang.”
Hồng Hoang có Lý Nguyên vuốt lông cho nàng, còn có Lý Nguyên làm các loại mỹ thực cho nàng nữa.
Đại lục Cực Quang quả thực không có ý nghĩa cả.
Giang Bội Kỳ lo lắng nói: “Sau này lão tổ tông còn trở về đây nữa không?”
Giang Lan an ủi: “Đương nhiên ta sẽ trở lại. Ngươi khắc khổ tu luyện, ta sẽ đến thưởng cho ngươi các loại đan dược và pháp bảo theo định kỳ.”
Giang Bội Kỳ thấy lão tổ tông không phải là một đi không trở lại, lúc này mới yên lòng.
Nàng bảo đảm với lão tổ tông: “Lão tổ tông yên tâm đi, ta sẽ chăm chỉ tu luyện.”
Trong lòng Giang Lan hơi động, phía sau nàng tức khắc xuất hiện một vầng sáng xoay tròn. Giang Lan đi vào vầng sáng.
Vầng sáng và Giang Lan đồng thời biến mất không thấy hình dáng nữa.
Ngay sau đó thân hình Giang Lan, xuất hiện trực tiếp trong một hẻm nhỏ tĩnh lặng cạnh Có gian khách điếm.
Không gian bên trong khách điếm nàng không cách nào phá vỡ được, thế nên mỗi lần xuyên không nàng chỉ có thể tiến hành ở bên ngoài khách sạn.
Mới trở lại Hồng Hoang, Giang Lan nhanh chân chuẩn bị chạy vào khách điếm.
Nhưng mà, nàng mới chạy được hai bước, lại đột nhiên thắng gấp lại.
Chỉ thấy vẻ mặt nàng ngạc nhiên nhìn phía vị trí lỗ chuột trong góc nhà.
Nàng nhìn thấy một bóng người tí hon nhỏ nhắn dài chưa đến nửa ngón tay, đang trốn trong một cái lỗ chuột ở góc tường, xuyên qua cái lỗ đó, vẻ mặt run lẩy bẩy nhìn Giang Lan, có vẻ vô cùng run sợ.
Người tí hon ấy có dáng dấp cũng giống như nhân loại. Chẳng qua là thân thể nhỏ hơn vô số lần.
Đây là một người tí hon nữ.
Bởi vì nàng quá nhỏ, vì vậy Giang Lan không nhìn rõ tuổi của nàng.
Nhìn thì giống như là mười bốn mười lăm tuổi, hoặc là như hai mươi tuổi.
Mặc bộ váy tơ lụa đen lên người, làm da dẻ vốn trắng nõn của nàng lại càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi.
Tuy người này rất nhỏ bé, nhưng ngũ quan cùng với dung mạo của nàng, lại vô cùng tinh xảo.
Nếu như lớn hơn, nhất định là đại mỹ nữ một tuyệt thế quốc sắc thiên hương.
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Lan nhìn thấy một tiểu mỹ nhân như thế.
Nàng nhịn không được đi tới chỗ tiểu mỹ nhân, muốn nhìn rõ ràng.
Nhưng mà, người tí hon thấy Giang Lan đi tới hướng mình, sợ đến giật mình một cái, xoay người chạy sâu vào trong động chuột.
Nhưng người tí hon chưa chạy được mấy bước thì dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy bên trong động có một đôi xanh to lớn đang nhìn chằm chằm vào nàng mà không chớp mắt.
Đó vậy mà lại là một con chuột.
Trong mắt người tí hon, con chuột này rất lớn, nó mang tới cho nàng cảm giác bị áp bức mãnh liệt.
Hơn nữa, vì khi nãy chạy quá nhanh, nên giờ người tí hon đang cách rất gần con chuột.
Người tí hon có thể cảm nhận được hơi thở của con chuột phả vào mặt nàng.
Mà hơi thở này đối với người tí hon mà nói giống như là một trận bão mạnh vậy, nó gần như là muốn thổi bay người tí hon.
Phía trước có con chuột lớn, phía sau có mèo bự, người tí hon bị dọa sợ nên nàng cũng không dám di chuyển loạn.
Trong lòng nàng sốt ruột không thôi.
Chỗ này rốt cuộc là cái thế giới gì vậy, tại sao tất cả mọi thứ đều khổng lồ và khủng bố như vậy?
Đào Thiến Thiến cũng chính là người tí hon thầm khóc than trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận