Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 169 - Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng biến thành ninja rùa

Hắn cũng không muốn tự ra mặt nhưng đệ tử vô dụng, toàn bộ đều bị Đát Kỷ đánh bại, nếu hắn không đi ra thì cũng không thể để Đát Kỷ tùy ý giẫm Xiển giáo xuống đất mà vũ nhục, sau đó nghênh ngang rời đi chứ?
Vậy sau này Xiển giáo làm sao còn chỗ đứng ở hồng hoang nữa?
Dù sao cũng mất mặt, còn không bằng nhân cơ hội này áp chế Lý Nguyên.
“Nếu ngươi chỉ bàn luận đạo pháo với môn nhân thì ta đương nhiên sẽ không nhúng tay vào, nhưng ngươi hủy đạo trường của ta, ta lại không thể thờ ơ được.” Nguyên Thủy Thiên Tôn tìm cho mình một cái cớ để ra tay.
Đát Kỷ nghe xong lý do của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Ca ca nói đúng, người nào đó quả nhiên già mà bất kính, còn muốn ra tay với tiểu bối.”
Mặc dù Đát Kỷ nói nhỏ nhưng mọi người ở đây, có ai không phải cao nhân đắc đạo? Cho dù là tiếng con muỗi ăn cơm cách ngoài ngàn dặm cũng đều có thể nghe được, huống chi là Đát Kỷ nói thầm.
Còn nói Thánh Nhân già mà bất kính?
Mười hai Kim Tiên như Quảng Thành Tử đều bất ngờ đến trợn mắt há mồm, tức giận đến dựng râu trừng mắt, giống như là mình bị sỉ nhục vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn chú trọng nhất là quy tắc, những đệ tử bọn họ đương nhiên đều có học.
Cho đến bây giờ bọn họ chưa từng tưởng tượng, lại cso người dám nói như vậy với sư phụ.
Hơn nữa còn liên tục hai lần!
Cái này có khác gì muốn chết chứ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe Đát Kỷ nói thầm thì trên trán lập tức nổi đầy gân xanh như muốn nổ tung, chòm râu run rẩy một hồi, tay không khỏi run lên.
Trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Đát Kỷ châm chọc hắn ra tay với tiểu bối không khác gì trực tiếp xé mặt nạ đối trá của hắn ra, khiến cho hắn thẹn quá hóa giận.
Mấu chốt là, Đát Kỷ còn xé ở ngay trước mặt toàn bộ đệ tử Xiển giáo của hắn.
Càng không nể mặt hắn.
Hắn thật sự muốn trực tiếp đập nát Đát Kỷ, xem nàng còn dám chửi bới Thánh Nhân không!
Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn nghĩ đến sự thần bí của Lý Nguyên, quan trọng là Lý Nguyên có năng lực tính ra công đức thiên đạo… Vì vậy hắn chưa muốn trực tiếp trở mặt với Lý Nguyên.
Được, ta nhịn!
Không chấp nhặt với nữ nhân!
Vì vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn làm như không nghe thấy Đát Kỷ nói thầm.
Đệ tử Xiển giáo thấy sư phụ vẫn chưa ra tay giáo huấn Đát Kỷ thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Như vậy cũng không ra tay sao?
Điều này hoàn toàn không phù hợp với cách làm của sư phụ.
Mọi người dùng ánh mắt trao đổi với nhau:
“Có phải sư phụ không nghe thấy lời nhục mạ Thánh Nhân của yêu nữ không?”
“Chúng ta đều nghe thấy, sư phụ có thể không nghe thấy sao?”
“Vậy tại sao sư phụ còn chưa nghiêm phạt yêu nữ?”
“Đúng vậy, chuyện này thật kỳ quái!”
Đát Kỷ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn trầm mặt nghiêm nghị không nói lời nào, đôi mắt xoay chuyển, lập tức sử dụng thuật Hóa Hồng, dồn lực bay về phía chân trời.
Nàng sẽ không ngốc ở lại chỗ này.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy thế thì trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Hắn cũng không đuổi theo mà vẫn đứng yên tại chỗ.
Qua vài giây, Đát Kỷ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn không đuổi theo thì lại bất ngờ.
“Lẽ nào ta trách nhầm nhị sư bá, hắn không phải loại tiểu nhân sẽ ra tay với vãn bội.”
Đát Kỷ mới thầm nói xong thì nàng bỗng nhiên phát hiện, mình lại bay đến Côn Lôn sơn, Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đứng ở nơi đó như cũ, giống như nàng chưa từng bay ra ngoài vậy.
“Ta nói rồi, việc này nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thỏa đáng thì cả đời này ngươi đừng hòng rời khỏi Côn Lôn sơn.” Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói.
Vừa rồi hắn dùng cách làm cho không gian chồng lên nhau, cho dù tốc đọ của Đát Kỷ có nhanh thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bay về chỗ cũ.
Đát Kỷ lập tức hiểu ra, chuyện lạ vừa rồi là do Nguyên Thủy Thiên Tôn giở trò quỷ.
“Xem ra không hề nói oan cho ngươi, ngươi quả nhiên là một tiểu nhân không để ý đến thân phận!” Đát Kỷ tức giận bất mãn nói.
Đúng là không thể nhẫn nhịn được.
Thất Đát Kỷ lại mắng mình là tiểu nhân, Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận đến mức sắp nổ tung.
Hắn không nuốt trôi cơn giận chỉ vào Đát Kỷ, trầm giọng nói: “Lúc đầu ta niệm tình ngươi là một nữ tử, không muốn chấp nhặt với ngươi. Nhưng ngươi hai lần, ba lần vũ nhục Thánh Nhân, nếu ta không cho ngươi một bài học thì ngươi không hiểu thế nào là kính sợ.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn đang muốn xuất thủ giáo huấn Đát Kỷ thì đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có một luồng lưu quang đang phóng về phía Côn Lôn sơn rất nhanh.
Hắn vội vã phóng ra thần thức, chỉ thấy ở bên ngoài ngàn vạn dặm, chín con Thần Câu trắng tinh kéo theo một cỗ xe ngựa xa hoa, đang bay từ phía đông đến với tốc độ ánh sáng.
Chín con ngựa khỏe mạnh to lớn, phi phàm, bờm trắng như lông vũ, đạp mây bay đến giống như đang giương cánh bay lượn trong không trung, tựa như ảo mộng.
Mà người đánh xe ngựa chính là quản gia Dương Hòe của Lý Nguyên.
Thấy Dương Hòe, đôi mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn cứng đờ lại, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Lý Nguyên, cuối cùng ngươi cũng tới!
Tốc độ xe ngựa vô cùng nhanh, dường như đang chạy ở trong dòng sông thời gian vậy, mới vừa rồi còn ở bên ngoài ngàn vạn dặm, mới chỉ qua mấy giây xe ngựa đã bay đến bầu trời của Côn Lôn sơn.
Đệ tử Xiển giáo thấy xe ngựa đột nhiên xuất hiện thì đều lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.
“Tốc độ của xe ngựa này nhanh quá, ta không thấy rõ nó đến như thế nào!”
“Cỗ xe ngựa này xa hoa quá đi, còn hoa lệ khí chất hơn Cửu Long Trầm Hương Liên của sư phụ nữa.”
“Con tuấn mã kia là giống gì, còn xinh đẹp hơn Long Câu gấp vạn lần.”
“Tuấn mã nhanh như thế, chưa nghe qua bao giờ!”
“Người kéo xe là ai vậy?”
“...”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không ngờ tốc độ xe ngựa lại nhanh như vậy, lại trực tiếp xuyên qua dòng sông thời gian, trong lòng hắn không ngừng hoảng sợ.
Khoảng cách mấy trăm triệu dặm, mấy giây đã đến, tốc độ này có thể so với tốc độ phi hành của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận