Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 889 - Khổng Tuyên suýt nữa bị ăn sạch

Trong khoảng thời gian này chỉ lo đến chuyện nhóm chat, mà quên mất Tiểu Tê Tử.
Xem xem đứa nhóc này đã thèm ăn lắm rồi.
Trước đây nàng chưa từng để ý đến ăn uống như vậy.
Lý Nguyên lập tức ôm lấy Tiểu Tê Tử vào phòng bếp.
Trên đường, hắn gặp Thược Dược.
Vẻ mặt Thược Dược bất đắc dĩ báo cáo với hắn:
“Công tử, tiểu thư đã thả hết Nê Côn, hỗn độn sai cổ ra, nô tỳ cũng không tiện ngăn cản!”
Tiểu Tê Tử nhún vai, vô tội nói: “Ta chỉ thả một con sâu thôi, ta thấy hình dáng nó rất ghê tởm, treo trong phòng không chịu nổi cho nên mới thả nó ra. Còn con vẹt kia thì ta đang huấn luyện nó, kết quả là nào ngờ sau khi nó được thả ra thì một đi không trở lại. Đúng là đần chết!”
Nói xong nàng còn thở phì phò.
Lý Nguyên đã sớm biết chuyện Nê Côn và hỗn độn sai cổ rời khỏi phủ đệ, vì vậy vẻ mặt cũng không thay đổi.
Hắn không thèm để ý nói:
“Không sao, chờ ta nướng xong gà cho Tiểu Tê Tử thì sẽ tìm bọn chúng trở về.”
Nói xong, hắn tiếp tục ôm Tiểu Tê Tử vào bếp.
Thược Dược đến vườn trái cây, nàng búng một pháp quyết về phía Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên dần dần khôi phục lại tu vi.
Vừa rồi nàng phong ấn tu vi của Khổng Tuyên lại để cho hắn không làm bị thương Tiểu Tê Tử.
Đây cũng là lý do tại sao Khổng Tuyên bị đuổi bắt khắp nơi.
Tiểu Tê Tử vừa chơi đùa tóc của phụ thân vừa tò mò hỏi phụ thân:
“Bọn nó rõ ràng là một con sâu và một con vẹt, sao Thược Dược tỷ tỷ lại gọi bọn nó cái gì mà Nê Côn, hỗn độn sai cổ? Sao ta chưa bao giờ nghe thấy tên gọi này?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Hai loại sinh vật vô danh, ngươi không biết cũng bình thường.”
“Nếu không biết tên, vì sao phụ thân còn muốn tìm nó trở về?” Tiểu Tê Tử không hiểu nói.
Lý Nguyên nhìn Tiểu Tê Tử, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc: “Bởi vì bọn họ rất nguy hiểm đối với người bình thường, thả ra ngoài sẽ gây hỗn loạn. Cho nên sau này ngươi đừng thả mấy thứ trong viện này ra ngoài.”
“Rất nguy hiểm sao?” Tiểu Tê Tử hồi tưởng lại hình dạng của sâu và vẹt, không cảm thấy có chỗ nào nguy hiểm cả.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Chỉ là sẽ có nguy hiểm với người bình thường.”
“Cái đó, không phải ta gây ra phiền phức rồi chứ?” Nàng lo lắng nhìn phụ thân, lo bị phụ thân trách cứ: “Ta chỉ quá chán, cho nên…”
Lý Nguyên nghe vậy, trong lòng càng tự trách mình hơn.
Trong khoảng thời gian này đã bỏ quên Tiểu Tê Tử, điều này làm cho nàng thấy buồn chán.
Hắn không khỏi xoa đầu Tiểu Tê Tử, dịu dàng an ủi: “Không phiền phức, rất nhanh sẽ giải quyết xong.”
Tiểu Tê Tử nói: “Hay là phụ thân đi tìm bọn họ về ngay bây giờ đi, gà quay có thể đợi mấy hôm nữa ăn cũng được.”
Lý Nguyên cười nói: “Không sao, không có việc gì.”
Đến nhà bếp, Lý Nguyên trực tiếp tìm một con gà trống trong chư thiên vạn giới.
Giết chết, nhổ lông, làm sạch, sau đó cắt thành từng miếng có kích thước bằng nhau.
Đầu tiên dùng rượu hoa điêu ướp thịt gà sau đó cho gừng, tỏi để loại bỏ mùi tanh của thịt.
Sau khi sơ chế qua, sau một canh giờ, một tô gà rán thơm nức cuối cùng cũng hoàn thành.
Tiểu Tê Tử không kịp chờ đợi ngửi cái tô, chỉ cảm thấy chảy cả nước bọt.
“Vẫn là đồ ăn phụ thân nấu ngon, những đồ ăn vặt thỉnh thoảng ăn còn được, nhưng sau khi ăn hai ba lần thì cảm thấy quá khó nuốt.”
Lý Nguyên vừa cởi mũ đầu bếp trắng như tuyết và tạp dề ra, gấp gọn gàng, đặt sang một bên, nói: “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh phụ thân thì sau này mỗi ngày phụ thân đều làm cho ngươi.”
Tiểu Tê Tử: “Nhất định ta phải ở bên cạnh phụ thân, không đi đâu cả.”
Lý Nguyên cười nói: “Khi nào ngươi trưởng thành, cũng sẽ ra khỏi nhà giống như cô cô của ngươi.”
“Còn lâu.”
Lý Nguyên bê gà nướng ra khỏi nhà bếp, Tiểu Tê Tử thì đi lấy bát đũa.
Tiểu Tê Tử lấy bát đũa xong thì vội vàng nói: “Ta đi gọi Thược Dược tỷ tỷ cùng Dương bá vào ăn cơm.”
Lý Nguyên gọi một tiếng: “Cái đó.”
“Phụ thân có chuyện gì sao?”
Tiểu Tê Tử tò mò nhìn phụ thân.
Lý Nguyên vốn định nói, Thược Dược và Dương Hòe không ăn cùng bọn họ.
Nhưng nghĩ lại, cuối cùng hắn không nói ra: “Không có gì, đi nhanh về nhanh.”
“Tuân lệnh!”
Tiểu Tê Tử vội vã chạy ra khỏi phòng ăn.
Nàng tìm thấy Thược Dược ở hoa viên, chỉ thấy Thược Dược đang tưới nước cho hoa thược dược trong sân.
“Thược Dược tỷ tỷ, ăn cơm.”
Thược Dược nghe vậy thì lập tức ngạc nhiên chớp mắt mấy cái:
“Ta là tỳ nữ, không dám ăn cơm cùng công tử và tiểu thư.”
Tiểu Tê Tử không thèm quan tâm nói: “Không sao, phụ thân nấu rất nhiều, chúng ta cũng không ăn hết được.”
Thược Dược lắc đầu: “Công tử biết sẽ trách nô tỳ.”
Tiểu Tê Tử: “Chút chuyện nhỏ này sao phụ thân lại trách được, sau khi hắn biết cũng không nói gì, ngươi đi theo ta đi. Được rồi, ta còn muốn đi gọi Dương bá nữa.”
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tê Tử đã dẫn Thược Dược và Dương Hòe vào trong phòng ăn.
“Thược Dược tỷ tỷ, Dương bá, mau ngồi đi.”
Sau khi Tiểu Tê Tử đẩy phụ thân ngồi xuống thì vội vàng nói với Thược Dược và Dương Hòe.
Chỉ là vẻ mặt Thược Dược và Dương Hòe có hơi thận trọng, nhìn Lý Nguyên còn không dám ngồi xuống.
Lý Nguyên nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu tiểu thư bảo các ngươi ngồi thì cứ ngồi xuống ăn chung đi.”
“Đa tạ công tử, đa tạ tiểu thư.”
Thược Dược và Dương Hòe nghe vậy thì lúc này mới dám ngồi xuống.
Tiểu Tê Tử vội vàng bắt đầu ăn.
Nàng gắp một miếng ức gà, bỏ vào trong miệng, lập tức khen ngợi không ngớt.
“Thật là thơm, nóng hổi, mềm mềm, ăn ngon quá, ngon hơn đồ ăn vặt nhiều.”
Lý Nguyên: “Ngon thì ngươi ăn nhiều một chút.”
“Vâng.” Tiểu Tê Tử khẳng định gật đầu.
Thược Dược ăn một miếng thịt gà, cảm nhận đạo vận ẩn chứa bên trong thịt gà thì chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều ngây ngất.
Người thường chỉ cảm thấy Lý Nguyên nấu ăn ngon, nhưng nàng và Dương Hòe lại có thể hoàn toàn cảm nhận được đạo vận ẩn chứa bên trong thức ăn.
Đây là dung hợp pháp tắc đại đạo và thức ăn vào cùng một chỗ, ăn một miếng đã có thể vô cùng lợi hại hơn vạn năm nàng khổ tu, hơn bất kỳ linh đan tiên quả nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận