Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1873 - Sự việc bại lộ, Đại Chùy tuyệt vọng

Cái miệng đang há ra của Lý Đại Chủy không khỏi ngậm lại.
Hắn vốn định nói láo, để gạt chuyện này qua.
Nhưng sau khi nghe được lời của Dương Tuệ Lan, hắn cũng chẳng dám nói láo.
Hắn sợ cả đời này Dương Tuệ Lan sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, cũng sẽ không có bất kỳ dính dáng gì với hắn để mà liếm cẩu, hèn mọn như vậy.
Dương Tuệ Lan nhìn vẻ mặt của Đại Chủy, trong lòng nàng cũng không khỏi nguội lạnh...
Xem ra, chuyện tỷ võ chiêu hôn thật sự có ẩn tình gì đó.
Nàng cũng không thúc giục Lý Đại Chủy nói nhanh, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Đại Chủy mà không có bất kì tình cảm nào.
Đại Chủy chần chừ một chút, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói thật: “Đúng thật là ta không phải xuất thân từ thế gia tu luyện, nhà ta chỉ một gia đình bình thường, ta cũng chỉ là một tên đầu bếp bình thường, cũng không hề có tu vi.”
Bùm!
Dương Tuệ Lan nghe hắn nói vậy, chỉ cảm thấy máu khắp người dâng lên tới đỉnh đầu.
Vỏ bọc thiên linh cái của nàng cũng muốn rơi xuống.
Nàng tỏ ra giận dữ không kiểm soát dược.
“Rầm!”
Nàng thật sự không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, mà đập mạnh xuống bàn.
Cái bàn lập tức biến thành đống nát vụn.
Một tiếng động rất lớn phát ra.
“Sao vậy? Tiếng động gì vậy?”
“Động đất sao?”
“Hình như là nó phát ra từ trong nhà của Đại Chủy và Tú Tài.”
Tiếng bàn vỡ vụn phát ra rất lớn, gây kinh động đến cho tất cả mọi người bên trong khách điếm.
Đám người Đồng chưởng quỹ, Lão Bạch, Tiểu Quách vội vàng chạy tới hậu viện.
Lý Nguyên cũng đi theo sau lưng bọn họ để cùng đi xem náo nhiệt.
Mọi người xông vào phòng của Tú Tài và Đại Chủy, thì nhất thời nhìn thấy Dương Tuệ Lan đang trợn mắt nhìn Đại Chủy.
Còn Đại Chủy thì cúi đầu, đỏ mặt, im lặng không lên tiếng, dáng vẻ như đang có lỗi.
“Chuyện này là thế nào?”
“Cũng sắp kết hôn rồi, sao mà còn giận dỗi thế?”
“Chẳng lẽ đây chính là đánh là hôn, mắng là yêu trong truyền thuyết sao? Oa, thật là hâm mộ mà!”
Mọi người năm mồm bảy miệng hỏi giữa Đại Chủy và Dương Tuệ Lan đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là Đại Chủy và Dương Tuệ Lan đều không có tâm trạng trả lời câu hỏi của mọi người.
“Ai ya.”
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, chỉ thấy Đồng chưởng quỹ đang nhìn cái bàn vỡ vụn thành bã đậu ở dưới đất, mà lòng đau không thôi.
“Cái bàn du mộc của ta, sao lại vỡ thành ra như vậy rồi.”
Dương Tuệ Lan cũng không để ý đến mọi người, mà tức giận nói: “Hóa ra, ngươi thật sự không phải xuất thân từ thế gia tu luyện. Hóa ra ngươi thật sự không có tu vi, tại sao ngươi lại lừa gạt ta? Ngươi có biết, ta ghét nhất là người khác nói láo với ta. Nếu không phải ta vô tình nghe được cuộc thảo luận của người trong khách điếm, chỉ sợ là ta sẽ phải hối hận suốt đời!”
Nghĩ tới đây, Dương Tuệ Lan chỉ cảm thấy sợ.
Nếu mà sau khi kết hôn với Lý Đại Chủy mà nàng mới phát hiện ra sự thật này thì đã quá muộn rồi, điều này cũng khiến nỗi hận trong lòng nàng đối với Đại Chủy càng sâu hơn!
Từ sau khi đấu pháp với Đại Chủy xong, nàng vốn đang cảm thấy Đại Chủy có chút xấu và đẹp.
Nhưng bây giờ thì chỉ còn lại xấu xí mà thôi!
Lại còn là loại rất xấu xí.
Mọi người nghe thấy lời Dương Tuệ Lan nói, lúc này mới biết tại sao Dương Tuệ Lan và Đại Chủy lại chợt cãi nhau, hóa ra là bị bại lộ rồi.
Lão Bạch thấy vậy thì không khỏi nhíu chặt mày.
Hôn sự gần như là sắp đổ vỡ rồi!
Chẳng lẽ, đến chuyện này mà Lý Nguyên cũng đoán được chính xác?
Hắn thật sự toàn vô di sách.
Biết được thiên cơ.
Nói như vậy là ta lại bị vả vào mặt rồi.
Nghĩ tới việc hai ngày nay hắn thượng thoãn hạ khiêu, đi khắp nơi nói với người khác là Lý Nguyên không biết suy đoán, chỉ là một đại vương khoác lác, Lão Bạch không khỏi đỏ mặt.
Bây giờ nghĩ lại một chút, hắn cứ như là một thằng hề vậy!
“Đều do ngươi!”
Dừng một chút, bốn người là Quách Phù Dung, Lữ Tú Tài, Đồng Tương Ngọc và Lão Bạch gần như là đồng thời chỉ vào mũi đối phương và đồng thanh chỉ trích lẫn nhau.
Nếu không phải bọn họ lén thảo luận thì chuyện này sẽ không mau chóng bị bại lộ như vậy.
Như vậy thì Đại Chủy và Dương Tuệ Lan có thể gạo sống nấu cơm rồi!
Chỉ tiếc hối hận đã muộn.
Đại Chủy thấy dáng vẻ giận tím mặt của Tuệ Lan thì lo lắng đến độ suýt phát khóc.
Hắn muốn tới kéo tay của Dương Tuệ Lan.
Nhưng lại bị Dương Tuệ Lan gạt ra với vẻ ghét bỏ.
Đại Chủy càng trở nên sốt ruột hơn.
Hắn vội vàng giải thích: “Ta không cố ý gạt ngươi, ta chỉ sợ ngươi xem thường ta, vậy nên khi đó ta mới thuận theo lời của ngươi mà nói láo. Tuệ Lan, ngươi đừng tức giận có được không? Chỉ cần ngươi có thể tha thứ ta, ta xin ngươi thứ lỗi, ta thề, sau này ta vĩnh viễn sẽ không nói láo với ngươi nữa. Nếu vi phạm lời thề, ta sẽ bị sét đánh.”
Lão Bạch thấy vậy thì vội vàng nói tốt giúp Đại Chủy: “Đúng vậy, Đại Chủy thật lòng thích ngươi, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà gây lộn như thế.”
Ta không thể để cho Lý Nguyên vả vào mặt ta được!
Đồng Tương Ngọc cũng vội vàng khuyên: “Đại Chủy nói dối là hắn không đúng, nhưng vì hắn quá để ý đến ngươi, cho nên khi đó hắn mới nói quá. Cái này xem như là lời nói dối thiện ý, cô Dương hãy tha thứ cho Đại Chủy lần này đi.”
Tiểu Quách nói hùa theo: “Đúng vậy, Đại Chủy cũng đã nhận lỗi của mình rồi.”
Lữ Tú Tài lên tiếng: “Ngươi nhìn Đại Chủy đang sốt ruột nhiều cỡ nào kìa.”
Dương Tuệ Lan cũng không thèm để ý tới lời khuyên của mọi người.
Nàng để lộ khuôn mặt lạnh lùng, nói với Đại Chủy: “Cả đời ta ghét nhất là người nói láo, ta cũng không hy vọng quan hệ giữa chúng ta được dựng lên từ lời nói dối, vậy nên, hôn sự của chúng ta chỉ đến đây thôi, từ nay về sau, chúng ta không còn liên hệ gì với nhau nữa, chỉ là người qua đường.”
Nói xong, Dương Tuệ Lan định rời đi.
Nghe Dương Tuệ Lan nói hôn lễ chỉ đến đây thôi, Đại Chủy bị dọa đến mức thân thể phát run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận