Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 901 - Cảnh tượng cả đời khó quên

Nhưng mà cho dù những A Tu La chạy trốn này thi triển tốc độ nhanh bao nhiêu, căn bản cũng không thể bay khỏi phạm vi bao vây của Đại Đạo Dịch Lung.
Hơn nữa trong mắt của những người ngoài cuộc như Vô Đương Thánh Mẫu, Tam Tiêu thì tốc độ của A Tu La chạy thục mạng kia lại dường như đang tua chậm, động tác chậm chạp và trì trệ.
Cũng bởi vì ba ngàn pháp tắc chi lực quanh quẩn trên Đại Đạo Dịch Lung đã tạo thành một không gian đặc biệt trên toàn Huyết Hải.
Trong không gian này, ba ngàn pháp tắc như thời gian, không gian, sinh mệnh, luân hồi đều bị khống chế bởi Đại Đạo Dịch Lung.
Rất nhanh lồng chim đã bao trùm toàn bộ Huyết Hải và đáy biển, sau đó lồng chim lại bắt đầu bay lên không trung.
Sau khi toàn bộ lồng chim đều bay ra ngoài, tất cả mọi người đã nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Chỉ thấy trong lòng chim nhốt hàng tỷ tộc A Tu La.
Trong đó còn có không ít những người mà mọi người quen thuộc.
Giống như Tứ Đại Ma Vương, Tứ Đại Ma Tướng, Thiên Phi Ô Ma, bảy mươi hai công chúa A Tu La, thậm chí ngay cả Minh Hà lão tổ cũng bị nhốt vào trong lồng chim.
Bọn họ điên cuồng tấn công vào song sắt của lồng chim, pháp thuật che kín trời, đạo ấn khủng bố gần như đem toàn bộ hồng hoang quay về Hỗn Độn, nhưng những tấn công toàn bộ đều bị Đại Đạo Dịch Lung chặn lại.
Mọi người nhìn thấy tộc A Tu La trong lồng chim đều há hốc mồm, trợn to mắt giống như nhìn thấy chuyện khó tin nhất trên đời.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng cả tộc A Tu La xưng bá hồng hoang cũng có một ngày bị tóm cổ cả bọn chứ.
Hơn nữa còn là một mẻ hốt gọn như trên mặt chữ.
Mọi người đều nói Huyết Hải không cạn A Tu La không chết, nhưng nhìn tộc A Tu La trong lồng chim và cảnh tượng trống rỗng trong Huyết Hải, trước sức mạnh tuyệt đối, cái gì mà Huyết Hải không cạn A Tu La không chết chứ, tất cả chỉ là một câu nói suông mà thôi.
Cái lồng chim này rốt cuộc là pháp bảo gì, Tiên thiên chí bảo sao?
E rằng Tiên thiên chí bảo cũng không có uy lực như vậy?
Mọi người nhìn lồng chim trong tay Tiểu Tê Tử, ánh mắt đầy háo hức.
Lẽ nào cái lồng chim này cũng giống với cái lồng chim trên bầu trời sao?
Vậy rốt cuộc đó là con vẹt gì mới có được ở trong cái lồng chim đó chứ?
Còn nữa nam tử trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai, tu vi cao đến mức nào?
Có thể dễ dàng bắt gọn cả tộc A Tu La như thế, e rằng chỉ có Thánh Nhân mới làm được nhỉ?
Nhưng không hề nghe nói trong tam giới có một Thánh Nhân trẻ tuổi như thế?
Trong lòng các âm binh và Phật Đà có mặt ở đó đều lấp đầy bởi vô số thắc mắc.
Ngay cả Vô Đương Thánh Mẫu, Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng chấn động trong lòng.
Mặc dù bọn họ biết Lý Nguyên thâm sâu khó lường nhưng rất nhiều người từ trước đến nay chưa từng thấy Lý Nguyên ra tay, không ngờ lần đầu đánh nhau lại lợi hại như thế!
Lý Nguyên thấy Hỗn Độn Sai Cổ vẫn còn đang điều khiển A Tu La điên cuồng tấn công Đại Đạo Dịch Lung, không khỏi nhíu mày một cái.
Trong lòng hắn khẽ động, lồng chim bỗng phát ra một đợt điện quang, hàng tỷ tộc A Tu La trong lồng chim bị điện giật tóc tai nổ tung, đầu óc choáng váng, toàn thân run rẩy.
Ngay cả Minh Hà lão tổ cũng tê liệt ngã xuống trong lồng chim không còn sức để tấn công, hơn nữa khi điện quang phát ra từng con mao mao trùng sáng trong như tuyết từ trong miệng của các A Tu La bay ra ngoài.
Nhưng con mao mao trùng này vừa tiếp xúc với điện quang phát ra từ lồng chim liền bị giật tan thành tro bụi.
Cuối cùng chỉ còn lại một con trùng cả người trắng như tuyết, dưới bụng có cả ngàn chân, trên lưng mọc sáu đôi cánh mỏng như cánh vẻ, trên đầu mọc từng cái sừng nhọn vẫn đang còn sống.
“Bốc.”
Lý Nguyên búng tay một cái.
Hàng tỷ tộc A Tu La lập tức rơi vào trong Huyết Hải phía dưới từ khe hỡ giữa các song sắt của lồng chim.
Những tộc A Tu La cơ thể hoàn hảo, linh hồn khỏe mạnh bị huyết thủy tạt vào một cái lập tức trở nên tỉnh táo, hồi phục tinh thần.
Còn những A Tu La cơ thể không đầy đủ, cái đầu bị đập vỡ phân nữa hoặc là những Hộ Pháp Phật môn, âm binh Địa phủ thì trôi dạt trên mặt Huyết Hải không chút sức sống, trôi nổi theo làn sóng.
Địa Tàng Vương Bồ Tát ở bên cạnh thấy vậy trong lòng không khỏi tỏ ra tiếc nuối.
Nếu như cả tộc A Tu La này đều chết vậy thì tốt rồi!
Chí nguyện to lớn của bản thân mình cũng được thực hiện được một nửa!
Bên trong lồng chim chỉ còn lại một con Hỗn Độn Sai Cổ.
Mà lồng chim cũng nhỏ lại bằng khoảng hai thước, tự động bay vào trong tay Lý Nguyên.
Mọi người nhìn con trùng trong lồng, nét mặt tỏ ra phức tạp không thôi.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không dám tin cái thứ nhỏ xíu này lại có thể điều khiển toàn bộ tộc A Tu La.
“Xẹt.”
Lồng chim không ngừng lóe lên tia chớp, Hỗn Độn Sai Cổ cũng bị giật đến mức co rúm.
Nê Côn ở bên cạnh thấy vậy sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Bị Hỗn độn thần lôi giật nghĩ thôi cũng thấy da đầu tê rần.
Lý Nguyên cầm lồng chim đang định cáo từ với mấy người Vô Đương Thánh Mẫu rời đi.
Ngay lúc này một đường hồng quang từ trong Huyết Hải bay ra.
Một ông lão mặc hồng bào, tóc đỏ mày đỏ, ánh mắt uy nghiêm đi đến trước mặt Lý Nguyên, vẻ mặt cung kính chắp tay hành lễ với Lý Nguyên: “Minh Hà bái kiến Lý tiền bối, chuyện hôm nay đa tạ Lý tiền bối ra tay tương trợ.”
Nhìn Minh Hà lão tổ cảm ơn ở trước mặt, nét mặt của Lý Nguyên hơi rầu rĩ.
Nói ra thì Minh Hà lão tổ gặp kiếp nạn này phải trách Tiểu Tê Tử đã thả cho Hỗn Độn Sai Cổ bỏ trốn, Lý Nguyên cảm thấy hơi áy náy.
Mặc dù trong lòng hắn buồn rầu nhưng nét mặt không tỏ ra bất cứ cảm xúc gì.
Hắn nhàn nhạt gật đầu với Minh Hà lão tổ nói: “Không có gì, ngươi quay về đi.”
“Vậy vãn bối cáo từ.”
Trải qua lần giáo huấn trước đây, Minh Hà lão tổ bây giờ biết điều hơn nhiều rồi.
Lùi về sau ba nước mới xoay người quay về Huyết Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận