Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1115 - Lý tiền bối rốt cuộc là người nào?

Mà Tam Thanh gọi đối phương là “Lý tiền bối”, rõ ràng không phải ba đại năng Đạo Tổ, Bàn Cổ, Dương Mi.
Mộc Thạch Nhân thấy bộ dạng Lư Khán Sơn đầu óc cũng mơ hồ, nhất thời cạn lời:
“Không phải ngươi biết kịch bản Hồng Hoang sao? Làm sao cảm giác cái gì cũng không biết thế?”
Lư Khán Sơn bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói đây không phải là Hồng Hoang ta đều tin tưởng. Ngoại trừ ít người có tên tương tự. Tình tiết ta biết đến đều hoàn toàn khác nhau.”
Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương cũng bất đắc dĩ.
Lúc đầu, bọn họ còn dự định dựa vào sự quen thuộc của Lư Khán Sơn đối với kịch tình để cướp đoạt bảo vật của thế giới này. Bây giờ xem ra phải từ bỏ rồi.
Duy nhất may mắn, là bọn họ không có giống Kỷ Thiên giống như Khương Chính Dương, thu được “gói quà lớn Vĩnh sinh”!
Nhớ tới hai người hạ tràng, ba người liền muốn đưa bọn họ một chữ “Thảm” to lớn!
Đây là thật thảm!
Không ai có thể so.
“Kế tiếp các ngươi có tính toán gì không?” Một lát sau, Lư Khán Sơn hỏi hai người Mộc Thạch Nhân cùng Cung Vị Ương.
Mộc Thạch Nhân nói:
“Còn có thể làm sao, cẩu thả lấy thôi. Ta xem như là thấy rõ, thế giới này quá nguy hiểm, một người bình thường là có thể làm thế giới khác siêu nhân rồi. Ta đừng làm loạn muốn chết.”
Cung Vị Ương trong mắt lóe lên một tia tinh quang, nàng ngữ xuất kinh nhân nói:
“Ta chuẩn bị một lần nữa trở lại vừa rồi nhà kia Có căn khách điếm ở lại.”
Hai người Mộc Thạch Nhân và Lư Khán Sơn nhất thời bị lời Cung Vị Ương nói dọa sợ.
“Cái gì, ngươi lại dám trở về?
Ngươi không muốn sống nữa à?”
Cung Vị Ương bình tĩnh nói:
“Nếu vừa rồi bọn họ không có làm khó chúng ta, về sau chỉ cần chúng ta không làm ra chuyện gì quá đáng, chắc chắn bọn họ sẽ không làm khó chúng ta. Chắc chắn ở bên cạnh đám người kia, chúng ta còn cần lo lắng cho sự an toàn của mình sao?”
Nghe Cung Vị Ương phân tích, Mộc Thạch Nhân cùng Lư Khán Sơn hai người không khỏi sửng sốt, sau đó lộ ra một tia vui mừng.
Đúng vậy, ở bên cạnh đám Thánh Nhân này, còn cần lo lắng an toàn sao?
Điều này vừa lúc minh chứng cho câu nói “Chỗ nguy hiểm nhất, thật ra an toàn nhất”.
Mộc Thạch Nhân nói: “Ta cũng trở về đi.”
Lư Khán Sơn: “Cộng thêm ta.”
Mấy người thương lượng xong, tức khắc không do dự nữa, lại lập tức rời khỏi phòng.
Chỉ là, khi ba luân hồi giả này đi đến phòng khách, bọn họ đột nhiên bất ngờ phát hiện, đại sảnh vốn náo nhiệt ầm ĩ, thực khách đông đảo bỗng trở nên an tĩnh!
Mọi người đều dùng ánh mắt khác thường, nhìn ba luân hồi giả.
Làm ba người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương đưa mắt nhìn nhau, không biết làm sao, chẳng hiểu thế nào.
“Những người này làm sao vậy? Vì sao mọi người đều dùng loại ánh mắt kỳ quái này xem chúng ta?” Miệng Mộc Thạch Nhân bất động. Dùng xoang mũi phát ra chút âm thanh, thấp giọng hỏi Lư Khán Sơn và Cung Vị Ương.
“Không biết!” Lư Khán Sơn cũng dùng xoang mũi phát ra âm thanh.
Cung Vị Ương thì trực tiếp hỏi một tiểu nhị: “VÌ sao các ngươi nhìn bọn ta như vậy?”
Chỉ thấy tiểu nhị kia hỏi Cung Vị Ương với khuôn mặt kinh ngạc: “Các ngươi quen Thánh Nhân?”
“Làm sao ngươi biết được?”
Nghe thấy câu hỏi của điếm tiểu nhị, Cung Vị Ương còn ngạc nhiên hơn hắn.
Lư Khán Sơn và Mộc Thạch Nhân cũng không khỏi kinh hãi.
Làm thế nào mà đám người kia biết họ có quen Thánh Nhân?
Chẳng lẽ bọn họ cũng có thể biết trước?
Có lẽ không phải, trong lòng bọn họ bỗng sinh ra dự cảm xấu.
Tiểu nhị giải thích: “Là như thế này, lúc nãy khi các ngươi nói chuyện trên lầu không có bố trí kết giới, nên nội dung cuộc trò chuyện đều bị mọi người nghe được.”
Cung Vị Ương: “…”
Lư Khán Sơn: “…”
Mộc Thạch Nhân: “…”
Sau khi nghe tiểu nhị giải thích, trái tim của ba người họ gần như nhảy ra ngoài.
Bọn ta nói chuyện đã cố gắng hạ giọng hết mức có thể rồi, không ngờ rằng mọi người đều có thể nghe thấy.
Thế giới này đáng sợ đến vậy sao?
Có thể có chút quyền tư không hả?
Phí công lúc nãy thuê phòng bọn họ còn tỉ mỉ dò xét những người trong quán trọ, xác định mọi người trong quán trọ đều bình thường mới quyết định thuê phòng.
Đây gọi là “bình thường”sao?
Xem ra, sau này phải định nghĩa lại từ “bình thường”trong cái thế giới này rồi.
Dù đang kinh hãi nhưng ba người vẫn nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ban nãy, xem có chỗ nào không ổn không.
Ặc, càng nghĩ càng thấy có nhiều chuyện không ổn.
Trong lời nói của bọn họ, đều tiết lộ rằng họ không phải người của thế giới này.
Nói cách khác, hôm nay, tất cả mọi người trong quán trọ này đều biết họ là xuyên việt giả?
Nghĩ tới đây ba người đã thấy choáng váng.
Có lẽ, bọn họ là những xuyên việt giả thất bại nhất từ trước đến nay đi?
Hiện tại mới xuyên được một thời gian thôi mà bọn họ đã bại lộ hai lần rồi.
Không phải do chúng ta ngốc mà là vì người của thế giới này quá lợi hại!
Ba người không khỏi mỉa mai một câu, vội vàng chạy ra khỏi quán trọ.
Vị tiểu nhị kia còn gọi với theo: “Ai, các ngươi đừng sợ à? Bọn ta sẽ không hại các ngươi, các ngươi biết Thánh Nhân đúng không?”
Sau khi chạy ra khỏi quán trọ, ba người không hẹn mà cùng đưa tay xoa mồ hôi trán.
Cảm thấy sợ hãi không thôi.
Nghĩ lại mà sợ, đồng thời nội tâm cũng sinh ra tia nghi hoặc.
Hình như là đám người kia không quan tâm đến chuyện bọn họ là xuyên việt giả?
Tiểu nhị kia truy hỏi bọn họ, cũng chỉ hỏi bọn họ có quen Thánh Nhân hay không chứ không hỏi họ có phải là xuyên việt giả hay không.
Rõ ràng đối với tiểu nhị kia, so với thân phận của xuyên việt giả bọn họ thì hắn có hứng thú với Thánh Nhân hơn.
Chuyện này, sao có thể như vậy được?
Thật khó chấp nhận!
Họ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị khinh thường.
Những người của thế giới này, cũng quá không coi trọng xuyên việt giả rồi.
Đến tận một giờ sau họ mới biết được chuyện của thế giới mãng hoang, giờ mới hiểu, vì sao tiểu nhị kia không có hứng thú với thân phận của xuyên việt giả của họ rồi.
Ở ngay bên cạnh ngoại vực của một thế giới lớn như vậy, mọi người sao lại có hứng thú với mấy xuyên việt giả được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận