Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1748 - Đất bằng dậy sóng, tự nhiên mà giàu

Lý Nguyên vừa chơi game vừa đáp: “Đúng là có dị bảo xuất hiện.”
Chín con rồng kéo hòm quan tài. còn không phải dị bảo sao?
Hoàng Dung nghe thế, lập tức cảm thấy phấn khích...
“Thật sự là có dị bảo xuất hiện sao, ôi, nếu có dị bảo thế sao ngươi còn ngồi đây chơi game nữa? Không đi thử vận may à? Nếu như may mắn thì ngươi có thể sở hữu dị bảo làm của riêng đó.”
Lý Nguyên thản nhiên đáp: “Không có hứng thú.”
Hoàng Dung: “...”
Hoàng Dung nhìn dáng vẻ vô tâm của Lý Nguyên mà có cảm giác rèn sắt không thành thép.
Người này thật sự không có chí cầu tiến chút nào.
Đáng tiếc, thực lực của ta có hạn, nên không thể lập tức chạy đến chỗ có dị tượng, nếu không nói không chừng dị bảo đã thuộc về ta rồi
Ôi!
Hoàng Dung có cảm giác như đã bỏ lỡ một trăm triệu.
“Lão ca, ta ra ngoài chơi chút, đừng quá nhớ ta nhé!”
Đúng lúc này, đột nhiên Hoàng Dung nghe thấy giọng nói của một nữ tử vang lên từ trên không trung.
Rõ ràng âm thanh không quá to, những lại lọt chính xác vào trong tai của tất cả mọi người ở hồng hoang.
Hoàng Dung ngạc nhiên tới nỗi há hốc miệng, nàng ngơ ngác quay ra hỏi Lý Nguyên: “Ngươi, ngươi có nghe thấy gì không? Hình như có người vừa lên tiếng từ trên trời.”
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Ta không điếc, đương nhiên là nghe thấy được. Đát Kỷ này, thật khiến người ta không bớt lo được.”
Hoàng Dung hít sâu một hơi, nàng nhanh chóng ra hiệu “suỵt” với Lý Nguyên, nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi không muốn sống nữa à, sao có thể gọi thẳng tên húy của Tô Thánh Nhân thế? Còn dùng cái giọng điệu này nữa? Ngươi định dùng tính mạng của bản thân ra đặt cược à!”
Hoàng Dung bị Lý Nguyên làm cho hết hồn.
Bởi vì, Đát Kỷ là tên của Thánh Nhân.
Người bình thường làm sao có thể gọi thẳng như vậy?
Lý Nguyên liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Dung, không khỏi cười lên giải thích: “Xem ngươi tự dọa mình kìa, thân là ca ca. chẳng lẽ còn không thể gọi tên muội muội của mình ư?”
Sặc!
Suýt chút nữa Hoàng Dung phun ra ba lít nước muối.
Gương mặt lộ vẻ câm nín.
Nàng chưa bao giờ nghĩ Lý Nguyên lại dám to gan lớn mật đến độ này, dám tự nhận là ca ca của Tô Thánh Nhân!
Đúng là chán sống rồi mà!
Sao mà ngươi có thể trở thành ca ca của Tô Thánh Nhân được cơ chứ!
Ngươi ta là Thánh Nhân, Thánh Nhân đó!
“Đại ca à, ta cầu xin ngươi, ngươi đừng có tự tìm đường chết như thế được không? Lần trước ngươi nói Nữ Hoàng Bệ Hạ là Tiểu Tê Tử, bây giờ lại nói mình là ca ca của Tô Thánh Nhân, cứ thế này, chỉ sợ hai ngày nữa, ngươi lại nói Nữ Oa là lão bà của ngươi, Tây Phương Nhị Thánh là người hầu của ngươi... cũng nên.”
Bất chợt Hoàng Dung phản ứng lại, nhanh chóng ngậm miệng.
Thế mà mình lại nói xấu Thánh Nhân rồi!
Nàng vội vàng chắp tay trước ngực, hành lễ về phía hư không cầu xin tha thứ: “Thánh Nhân đại nhân đại lượng, ta không cố ý đâu, đều tại Lý Nguyên làm ta tức đến mức hồ đồ rồi, thế nên mới nói năng không cẩn thận. Có điều các ngươi không cần quan tâm đến Lý Nguyên đâu, đầu óc hắn có vấn đề, cho nên lúc này mới ăn nói ngông cuồng... Xin hãy tha lỗi, tha lỗi!”
Lý Nguyên thấy Hoàng Dung nói đầu óc hắn có vấn đề thì lập tức dùng một tay kiểm soát trò chơi, một tay đưa lên cốc khẽ lên đầu Hoàng Dung một cái.
“Sao ngươi lại đánh ta? Nhỡ ta bị đánh đến ngốc như ngươi thì làm sao hả?”
Hoàng Dung che đầu, thở phì phò lườm Lý Nguyên.
“Ngươi mới ngốc!”
Lý Nguyên cảm thấy Hoàng Dung có hơi ngu ngốc.
Hắn đã nói sự thật cho nàng rồi, vậy mà nàng cứ không muốn tin tưởng.
Đây không phải là ngốc thì là cái gì?
Mất công có người nói Hoàng Dung thông minh.
Đây là dáng vẻ mà người thông minh nên có hay sao?
“Đinh đang đinh đang...”
Hoàng Dung đang muốn phản bác lại Lý Nguyên, có điều đúng lúc này nàng bất chợt nghe thấy âm thanh của chuông gió.
Hoàng Dung quay đầu nhìn thì lập tức mở to hai mắt, gương mặt lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn có hơi chấn động.
Chỉ thấy một nữ tử mặc váy dài màu hồng phấn, khoác bên ngoài là chiếc áo choàng lông chồn trắng tuyết đang bước vào khách điếm.
Nữ tử khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, dáng vẻ phong nhã, cao quý thánh thiện.
Trong số tất cả những nữ tử mà Hoàng Dung từng gặp, chỉ có dung mạo và khí chất của tiểu Hủy Tử là có thể so sánh được với nữ tử này.
Thật sự là quá đẹp!
Ghen tỵ!
Hoàng Dung đang định lên tiếng hỏi thăm đối phương có phải muốn ở trọ không.
Nhưng, nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã phát hiện, nữ tử tuyệt sắc này đang trực tiếp “bổ nhào” về phía Lý Nguyên.
Thật sự là Hoàng Dung không có nói quá lên đâu, đối phương đúng là “bổ nhào” đến.
Giống hệt con sói bị đói bụng nửa tháng thì bắt gặp một con cừu non vậy.
Đối phương nhào đến bên cạnh Lý Nguyên, sau đó hai tay không chút kiêng dè mà ôm cổ Lý Nguyên.
Hoàng Dung tròn mắt quan sát.
Này, này, này thật quá kỳ cục rồi, không biết nam nữ thụ thụ bất thân hay sao?
Ta còn chưa từng ôm Lý Nguyên đâu đó!
hồ ly tinh này ở đâu ra vậy?
Đúng lúc đó, Hoàng Dung nghe thấy "hồ ly tinh" mở miệng.
Giọng nói còn hay hơn cả chim sơn ca.
“Lý Nguyên, mấy vạn năm không gặp, ngươi có nhớ ta không?”
Thì ra Lý Nguyên quen biết với hồ ly tinh à?
Hoàng Dung chợt hiểu ra.
Có điều, đã không gặp mặt đến mấy vạn năm rồi, dù cho có biết cũng không thể coi là quen được.
Trong lòng nàng ghen tỵ nghĩ.
Lý Nguyên bị cái đầu của Nữ Oa chặn mất tầm nhìn thì không khỏi lắc cái cổ tránh xa một chút, lúc đó mới nhìn lại được cái màn hình điện thoại di động.
Hai tay hắn không ngừng chơi game, miệng thì đáp lời: “không nhớ.”
Thật sự là hắn không nhớ, trong khoảng thời gian này Nữ Oa không đến làm phiền hắn, cuối cùng thì lỗ tai của hắn cũng có thể được yên tĩnh.
Làm sao mà phải nhớ chứ?
Hắn cũng không phải là người cuồng bị ngược.
Tuy không nhận được đáp án mình muốn, nhưng Nữ Oa cũng không tức giận, nàng cười nói: “Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.”
“Ha ha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận