Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2026 - Thần Tần Lương Ngọc, bái kiến bệ hạ! (2)

Tiểu Long Nữ âm thầm quan sát nữ tử cao gầy, trong lòng ngầm suy đoán thân phận của đối phương.
Đồng thời, nàng đối với chuyện có thể vào Hình Ngục Ti hay không, càng thêm không có tự tin.
Lúc Tiểu Long Nữ suy nghĩ xoay chuyển, bỗng nhiên, nữ tử cao gầy nàng chú ý tới đã di chuyển.
Chỉ thấy đối phương trực tiếp đi về phía nàng và Tiểu Tê Tử.
Sao đối phương lại tới đây?
Nàng muốn làm gì?
Cảnh cáo chúng ta không thể tới gần Hình Ngục Ti sao?
Tiểu Long Nữ do dự có nên kéo Tiểu Tê Tử đi mau không?
Đúng lúc này, chỉ thấy nữ tử cao gầy, kính cẩn lễ phép khom người chín mươi độ hành lễ với Tiểu Tê Tử.
“Thần Tần Lương Ngọc, cung nghênh bệ hạ đến Hình Ngục Ti.”
Trời ạ!
Tiểu Long Nữ thấy cảnh này, tức khắc há hốc mồm, trợn tròn mắt, thật lâu cũng không thể bình ổn nội tâm đang kích động.
Người này lại gọi Tiểu Tê Tử là bệ hạ.
Nói như vậy, Tiểu Tê Tử không hề nói đùa, nàng thật sự là nữ hoàng Đại Đường, Thánh nhân Nhân tộc?
Chuyện này, quá chấn động!
Không nghĩ tới, ta thế mà còn quen biết Thánh Nhân.
Tương lai, còn có thể trở thành dưỡng mẫu của Thánh Nhân!
Cảm giác giống như đang nằm mơ!
Lúc từ đại môn Hình Ngục Ti đi ra, đầu Tiểu Long Nữ, vẫn còn choáng váng.
Vẫn cảm thấy, chuyện trải qua vừa rồi, quá không chân thật.
Thì ra, Tiểu Tê Tử thật sự là nữ hoàng Thánh Nhân.
Thì ra, trong địa lao mười tám tầng nhốt nhiều tà ma yêu đạo như vậy.
Thì ra, những tà ma yêu đạo này, chỉ là bị phong ấn lại, chứ không hề giống như giang hồ lời đồn đại, liên tục chịu đựng các loại cực hình sống không bằng chết.
Thì ra, Kim Ngọc Lương thực sự đã bị bắt, thực sự bị nhốt trong địa lao mười tám tầng.
Ôi trời ạ, quá ảo ma rồi!
Tiểu Long Nữ cũng không biết chính mình làm sao trở về khách điếm.
Sau khi trở lại khách điếm, nàng nhìn thấy Lý Nguyên đang nằm trên ghế dựa trong vườn, phơi nắng.
Ánh nắng mùa xuân cũng không chói mắt, cũng không nóng rực, tỏ ra cực kỳ ấm áp.
Tiểu Long Nữ đi tới bên cạnh Lý Nguyên, nàng ngơ ngác hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có biết không, Tiêu Tê Tử thật sự là nữ hoàng Đại Đường.”
Lý Nguyên chậm rãi mở mắt, hắn nghi hoặc nói: “Đương nhiên ta biết, hôm qua ta còn từng nói cho ngươi.”
Nữ nhi của mình là gì, hắn có thể không biết sao?
Lời này của Tiểu Long Nữ, hỏi quá ngây thơ rồi.
Tiểu Long Nữ vẻ mặt rối rắm nói: “Nếu nàng là nữ hoàng Đại Đường, thì sao lại bái ngươi làm dưỡng phụ?”
Ẩn ý của nàng là, Lý Nguyên có tư cách gì, làm dưỡng phụ của nữ hoàng, chẳng lẽ chỉ bằng dung mạo ngươi đẹp trai à?
Lý Nguyên lần nữa nhắm hai mắt lại.
Vừa phơi nắng, vừa chậm rãi giải thích: “Trước đây lúc Tiểu Tê Tử còn nhỏ, bị bệnh nặng, Lý Nhị mang Tiểu Tê Tử đến tìm ta trị liệu. Ta trị cho Tiểu Tê Tử, Lý Nhị liền để Tiểu Tê Tử bái ta làm nghĩa phụ.”
Tiểu Long Nữ kinh ngạc nói: “Nữ hoàng bệ hạ thành thánh đã vô số nguyên hội, khi nàng còn nhỏ, vậy đây không phải chuyện từ thời kỳ thượng cổ rồi ư? Nói như vậy, ngươi từ thời kỳ thượng cổ, cũng đã đắc đạo?”
Giọng nói Lý Nguyên lười biếng nói: “Đúng vậy!”
Tiểu Long Nữ: “…”
Nàng không nghĩ tới, Lý Nguyên lại sống lâu như vậy.
Khiếp sợ một hồi, Tiểu Long Nữ rốt cuộc lấy lại tinh thần.
Nàng cũng nghĩ thông suốt.
Mặc kệ Tiểu Tê Tử có phải nữ hoàng Đại Đường hay không, mặc kệ Lý Nguyên đã sống bao lâu, thực ra đều không sao cả.
Nàng chỉ nhận chuẩn một điểm là được.
Kim Ngọc Lương là Lý Nguyên bắt được, nàng chỉ cần tuân thủ hứa hẹn, gả cho Lý Nguyên là được.
Những thứ khác, đều không liên quan.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tiểu Long Nữ tức khắc cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng thấy dáng vẻ Lý Nguyên nằm phơi nắng rất thích ý, thì cũng dọn một cái ghế dựa tới, đặt bên cạnh Lý Nguyên, sau đó cũng nằm xuống phơi nắng.
Cảm nhận ánh mặt trời ấm áp, xoa bóp không nặng không nhẹ của ghế dựa, Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy cuộc sống như thế thích ý cực kỳ.
Nàng nguyện ý luôn sống cuộc sống như thế.
...
“Đồ ngốc, rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ta cũng có thể giúp ngươi cùng tìm.”
Trên một chợ náo nhiệt ở thành đông, Lục Vô Song tò mò hỏi Dương Quá.
Mấy ngày nay nàng vẫn đi theo Dương Quá, mà Dương Quá thì mỗi ngày xuyên qua trong phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An, quan sát mọi người đi qua đi lại không ngừng.
Tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.
Nhưng mà, mặc kệ Lục Vô Song hỏi thế nào, Dương Quá vẫn không nói hắn đang tìm cái gì.
Điều này càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của Lục Vô Song.
Ánh mắt Dương Quá, nhanh chóng đảo qua đám người trên đường, hắn cũng không hề quay đầu trả lời Lục Vô Song: “Ta đang tìm mỹ nữ.”
Giọng điệu, vẫn bất cần đời, còn mang theo chút lỗ mãng như vậy.
Lục Vô Song trợn trắng mắt: “Một tên khất cái như ngươi, muốn tìm cũng phải tìm nữ khất cái, tìm mỹ nữ làm gì? Chẳng lẽ mỹ nữ còn có thể coi trọng ngươi chắc?”
Dương Quá cười nói: “Sao mỹ nữ lại chướng mắt ta? Không phải ngươi coi trọng ta, còn trở thành tức phụ của ta rồi hả?”
Thấy Dương Quá gián tiếp tán thưởng nàng là mỹ nữ, trong lòng Lục Vô Song không khỏi mừng thầm.
Chẳng qua, giọng nói của nàng lại không hề khách khí.
Chỉ thấy Lục Vô Song một mặt ghét bỏ nói: “Ta nhìn trúng ngươi? Xì, đừng tự luyến nữa, cho dù nam nhân trong thiên hạ chết hết, ta cũng không thể coi trọng ngươi.”
Dương Quá trêu ghẹo: “Đừng che giấu nữa, mấy ngày nay, đuổi cũng không đuổi được ngươi, không phải ngươi coi trọng ta thì là gì?”
Lục Vô Song: “Ta không có che giấu, ta chỉ muốn xem, đồ ngốc nhà ngươi, rốt cuộc đang có ý định gì thôi.”
Lúc hai người đang cãi nhau hằng ngày, đột nhiên, hai mắt Dương Quá đang dò xét đám người chợt cứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng.
Hắn ôm vai Lục Vô Song, sau đó cuống quít xoay người, như đang tránh né đại khủng bố gì đó.
Lục Vô Song tuyệt đối không nghĩ tới, Dương Quá lại thình lình ôm nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp, lập tức đỏ bừng.
Nàng vội giãy giụa nói: “Đồ ngốc, ngươi làm gì đó, mau buông tay, nếu ta kêu lên đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận