Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1664 - Quá thẳng!!

Phải biết rằng, cho dù là Võ Tòng khi đó, vào lần đầu tiên thấy ta, ánh mắt đều lấp loé, trống ngực còn nhanh nữa.
Hơn nữa, Võ Tòng sau đó vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt của ta.
Làm sao Lý công tử lại bình tĩnh như vậy?
Ánh mắt nhìn ta, không hề mang theo một xíu cảm tình nào.
Hơn nữa, hắn còn gọi ta là Võ phu nhân, giống như đang nhắc nhở ta, ta là thê tử của Võ Đại Lang.
Nhưng mà, càng thất vọng, Phan Kim Liên không khỏi lại có phần bội phục.
Lý công tử, đúng là một chính nhân quân tử chân chính!
Không giống nam nhân khác, bất kể nhìn như có bao nhiêu đứng đắn, nhưng ánh mắt nhìn ta, trước sau đều ẩn chứa tham dục trần trụi.
Trong lòng Phan Kim Liên tuy rằng từng chuyển vô số ý nghĩ, những vẻ mặt lại không hề do dự.
“Cần phải cảm tạ.”
Chỉ thấy nàng lấy ra một chiếc khăn thêu bọc kỹ từ trong tay áo, miễn cưỡng đưa tới Lý Nguyên, dịu dàng nói: “Đây là một chiếc túi thơm thiếp thân may, tặng cho Lý công tử, bày tỏ lòng biết ơn, hy vọng Lý công tử không chê thiếp thân làm đơn sơ.”
Lý Nguyên nhìn khăn thêu, cau mày, hơi khó hiểu nói: “Cái này, có hơi không thích hợp nhỉ?”
Phan Kim Liên, một người phụ nữ có chồng, lại tặng hắn túi thơm, Lý Nguyên nghĩ mà cảm thấy kỳ quái.
Dà gà đều sắp nổi hết lên.
Phan Kim Liên nghe vậy, hai má thoáng chốc ửng đỏ.
Nàng hơi chột dạ nói: “Cái này, cái này không có gì không thích hợp, chỉ là một chút tâm ý của thiếp thân mà thôi. Chúng ta là láng giềng, lại nói tiếp thiếp thân cũng coi như tỷ tỷ của công tử, tỷ tỷ tặng đệ đệ một cái túi thơm, chuyện này vô cùng bình thường. Đệ đệ cứ nhận!”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Hảo ý của Võ phu nhân, ta xin nhận tấm lòng. Ta không thích túi thơm, Võ phu nhân vẫn là cất lại đi thôi.”
Phan Kim Liên: “...”
Nàng thấy Lý Nguyên vậy mà thực sự không thu, không khỏi ngây ra tại chỗ.
Túi thơm cầm trong tay, tặng cũng không được, cất lại cũng không xong, tỏ ra lúng túng không thôi.
Sững sờ một hồi, Phan Kim Liên rốt cuộc lấy lại tinh thần.
Nàng có chút uất ức mím môi, trợn đôi mắt to nhấp nháy, hỏi Lý Nguyên: “Đệ đệ ghét bỏ tỷ tỷ tay nghề kém sao?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Tay nghề của Võ phu nhân quả thật hơi kém. Còn có, Võ phu nhân đừng gọi ta là đệ đệ, tuổi của ta còn lớn hơn ngươi nhiều.
Phan Kim Liên: “...”
Nàng không nghĩ tới, Lý Nguyên thế mà thực sự sẽ nói tay nghề của nàng kém.
Còn bảo nàng đừng kêu đệ đệ.
Cái này, cái này, có người nói như vậy sao?
Cũng quá không cho người ta mặt mũi đi chứ?
Ngươi thật sự không sợ kết thúc câu chuyện à!
Nếu như đổi lại là người khác có thái độ này, Phan Kim Liên đã trực tiếp quay đầu rời đi.
Song, lời này lại là Lý công tử nói...
Bỏ đi, hắn nhất định là hành động vô tâm.
Hoặc là, hắn là thẳng nam, không biết làm cho nữ hài tử thích!
Phan Kim Liên tự mình tìm một cái cớ cho Lý Nguyên, trong lòng lại không tức giận như vậy nữa.
Nàng bình phục tâm trạng, có phần không phục hỏi Lý Nguyên: “Đệ đệ còn chưa từng nhìn, làm sao lại biết thêu thùa của tỷ tỷ kém?”
Tuy là, Lý Nguyên nói, không cho nàng kêu đệ đệ.
Nhưng mà, Phan Kim Liên mặc kệ, nàng cứ muốn gọi Lý Nguyên là đệ đệ!
Nàng cũng không muốn làm Võ phu nhân, nàng muốn làm tỷ tỷ của Lý Nguyên.
Đương nhiên, nếu như Lý Nguyên nguyện ý, nàng làm muội muội cũng được!
Chỉ cần không phải Võ phu nhân xa lạ.
Còn có, Phan Kim Liên đối với thêu thùa của mình, là tin tưởng vô cùng.
Từ nhỏ nàng đã bị bán vào gia đình giàu có, mỗi ngày học tập cầm kỳ thi họa, thổi kéo đàn hát, nữ công may vá.
Hơn nữa, nàng cũng rất có thiên phú về mặt này.
Vì vậy, Lý Nguyên nói nàng thêu thùa kém, nàng không phục.
Lý Nguyên thật sự không muốn nhận túi thơm của Phan Kim Liên.
Vì để Phan Kim Liên không dây dưa nữa, hắn bèn gỡ xuống hà bao bên hông mình, đặt trên quầy rượu, nói với Phan Kim Liên: “Đây là hà bao ta đeo, ngươi xem chế tác thế nào?”
Phan Kim Liên nhìn chằm chằm hà bao quan sát một hồi.
Nàng phát hiện, hà bao này là dùng một loại gấm đặc biệt may.
Loại gấm này vừa nhìn là biết vô cùng cao cấp, mặt vải bóng loáng mềm mại không nói, còn hiện ra ánh huỳnh quang nhạt, lộ ra hoa lệ vô cùng.
Trên hà bao thêu hai nụ hoa bách hợp chớm nở.
Hoa bách hợp nhìn rất sống động, tinh mỹ không gì sánh được, thật như được in vào.
Hơn nữa, trên hoa bách hợp, nàng còn không hề tìm được một đầu sợi nào.
Chế tác tinh mỹ tuyệt luân như vậy, Phan Kim Liên vẫn là lần đầu thấy.
So với hoa văn nàng thêu, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Phan Kim Liên thoáng chốc trở nên cứng họng không nói nên lời.
“Hà bao này là ai thêu? Sao lại tinh mỹ như vậy?”
Nàng tò mò hỏi Lý Nguyên.
“Ta tự mình làm, cho nên, túi thơm của ngươi, ta thật sự chướng mắt.”
Xoạch!
Phan Kim Liên biết được hà bao lại là Lý Nguyên tự mình làm, kinh ngạc đến mức cằm đều sắp rớt xuống.
Phiên phiên công tử, cầm ngân châm thêu hà bao, chuyện này, chuyện này không hợp!
“Ngươi thêu? Sao có thể? Sao ngươi còn có thể làm mấy đồ nữ nhi chứ?”
Phan Kim Liên lấy lại tinh thần, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi.
Lý Nguyên không có cảm thấy thẹn thùng, vẻ mặt có vẻ rất hiển nhiên bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh nói: “Đây không phải là chuyện chỉ có nữ tử mới có thể làm, rất nhiều tu sĩ, cũng biết luyện chế túi Càn Khôn, mà ngoại hình của túi Càn Khôn, chính là cái ví, thế nên ta biết làm ví, không có gì kỳ quái.”
Ví trên người Tiểu Tê Tử và Đát Kỷ đều là hắn làm.
Phan Kim Liên nghe Lý Nguyên giải thích, lại thấy thái độ Lý Nguyên thong dong, lập tức cảm giác mình ngạc nhiên quá mức.
Đột nhiên, đồng tử nàng chuyển động, nghĩ tới điều gì.
Chỉ thấy vẻ mặt nàng hơi hưng phấn nói với Lý Nguyên: “Nếu đệ đệ thêu tốt như vậy, bậy nếu không ngươi dạy tỷ tỷ thêu thì sao? Có được không?...”
Lý Nguyên nhanh chóng lắc đầu nói: “Không được.”
Phan Kim Liên thất vọng nói: “Tại sao?”
Lý Nguyên: “Dạy người khác rất phiền toái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận