Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1251 - Cữu cữu của ta thế mà lại đẹp trai như vậy?

Tiêu sái, soái khí, tuấn lãng.
Nhưng mà, những công tử kiều quý kia, cho dù là tướng mạo hay là khí chất, đều không có một cái có thể vượt qua vị nam tử áo đen trước mắt.
Cho dù là sông núi tráng lệ, hay là vũ trụ tinh hà, dường như đều trở nên ảm đạm phai mờ trước mặt vị nam tử áo đen này.
Có điều, nam tử áo đen mặc dù soái khí, hoàn mỹ, nhưng Tô Trường Ly không cảm giác gì với nam nhân, ngược lại cũng không đến nỗi kinh ngạc quá mức.
Chuyện làm cho nàng khiếp sợ nhất là nữ tử đang lật thịt dê nướng bên cạnh vị kia.
Đều là nữ tính, Tô Trường Ly đương nhiên không nhịn được mà so sánh với nữ tính khác.
So tài hoa, so dung mạo.
Trước đó, Tô Trường Ly tự nhận dù là tài hoa hay là về mặt dung mạo, nàng không thua bất kỳ kẻ nào.
Thậm chí, trừ một vài người có thể so sánh tài hoa với nàng, những người khác nói đến giày của nàng cũng không xứng.
Nhưng giờ phút này, dù cao ngạo như Tô Trường Ly, nàng cũng không thể không thừa nhận, nữ tử đang lật đồ nướng trước mắt nàng, dung mạo xinh đẹp hơn nàng, khí chất xuất trần hơn nàng.
Tô Trường Ly dù sao cũng không nghĩ tới, trên đời còn sẽ có nữ tử tuyệt sắc như vậy.
Mỗi hành động, cử chỉ của nàng đều là ưu nhã vừa vặn như vậy, một cái nhăn mày, một nụ cười đều là tươi đẹp động lòng người như vậy.
Làm Tô Trường Ly cũng không khỏi sinh ra ghen ghét.
Phải biết, trước đó, Tô Trường Ly xưa nay không tin mình sẽ ghen tị với người khác.
Bởi vì, từ nàng sinh ra đến nay, nàng mới là người làm cho tất cả mọi người ghen tị!
Nàng là ai, làm sao vẻ ngoài lại hoàn mỹ không tì vết như vậy?
Cũng may, nàng chính là cái bình hoa, mặc dù có vẻ ngoài đẹp mắt, có điều không có tu vi.
Không có tu vi, cuối cùng cũng chỉ biến thành một bộ xương khô mà thôi!
Tô Trường Ly tìm lý do an ủi chính mình.
Hoàng Vĩ Kỳ tự nhiên cũng nhìn thấy Thược Dược.
Chuyện này khiến trong lòng nàng không khỏi sinh ra một chút tự ti.
Trước mặt Thược Dược, Hoàng Vĩ Kỳ cảm thấy mình giống như một con vịt con xấu xí.
Chỗ nào cũng không sánh bằng.
“Công tử, đã đưa hai vị tiểu thư đến.”
Dương Hòe cung kính bẩm báo với Lý Nguyên. Lý Nguyên gật đầu: “Ngươi đi xuống đi.”
Dương Hòe mang theo Thi Hống thú, khom người lui xuống.
Lý Nguyên nhìn Hoàng Vĩ Kỳ và Tô Trường Ly, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Lý Nguyên tự nhiên biết rõ lai lịch của hai người này, chúng đều là con nuôi mà Hoàng Thiên Anh thu dưỡng.
Hoàng Thiên Anh, chính là tiểu nữ nhi của Hoàng Phi Hổ.
Khi lượng kiếp Phong Thần, Hoàng Phi Hổ mang theo con trai và gia thần mưu phản Triều Ca, giao nữ nhi Hoàng Thiên Anh cho Lý Nguyên chăm sóc.
Bởi vậy Hoàng Thiên Anh từng sinh sống ở nơi này một đoạn thời gian rất dài.
Ý của Hoàng Phi Hổ, đương nhiên là muốn Lý Nguyên cưới Hoàng Thiên Anh.
Có điều, Lý Nguyên cũng không có ý nghĩ cưới Hoàng Thiên Anh, chỉ là coi nàng như nghĩa muội.
Bởi vì Hoàng Thiên Anh không thích tu luyện, nên Lý Nguyên đã cho Hoàng Thiên Anh ăn mấy viên Hỗn độn linh quả có thể trường sinh bất lão, bảo trì dung nhan, khởi tử hoàn sinh.
Hoàng Thiên Anh sinh sống trong phủ đệ của Lý Nguyên hơn mấy trăm năm, thấy Lý Nguyên không có tính toán cưới nàng, liền không tiếp tục ở lại phủ đệ. Vậy là một người ra ngoài, trong những năm này, bởi vì cảm thấy một người có chút cô đơn, cho nên nàng trước sau thu dưỡng hai đứa trẻ bị bỏ rơi là Hoàng Vĩ Kỳ và Tô Trường Ly.
Mặc dù, hai người này chỉ là con nuôi của Hoàng Thiên Anh, có điều, cũng coi là cháu gái của Lý Nguyên.
Hoàng Vĩ Kỳ thấy ông lão lưng còng kia rời đi, để lại hai người nàng và muội muội, trong lòng lập tức càng hồi hộp hơn.
Sao không giới thiệu một chút, vị nam tử đẹp trai này rốt cuộc có phải cữu cữu của chúng ta hay không?
Nàng chú ý tới Lý Nguyên đang nhìn mình, không khỏi có chút đỏ mặt, cúi đầu.
Lý Nguyên thấy hai đứa cháu gá không nói gì, đành phải chủ động mở miệng trước: “Các ngươi đều ngồi đi.”
Tô Trường Ly đương nhiên sẽ không khách khí, nghe vậy tùy tiện ngồi đối diện với Lý Nguyên mà Hoàng Vĩ Kỳ không có ngồi, nàng thử hỏi Lý Nguyên: “Xin hỏi, ngươi biết Lý Nguyên không?”
Nàng không xác định, công tử đẹp trai trước mặt rốt cuộc có phải cữu cữu của nàng hay không.
Lý Nguyên gật đầu: “Biết, chính là ta đây.”
Vẻ mặt Hoàng Vĩ Kỳ ngẩn ngơ.
Cái gì, hắn thật sự là cữu cữu của ta?
Thì ra, cữu cữu của ta thế nhưng đẹp trai như vậy?
Không biết tại sao, trong lòng Hoàng Vĩ Kỳ rất là vui mừng.
Nàng lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian cho Lý Nguyên thấy thân phận của mình: “Mẫu thân của bọn ta tên là Hoàng Thiên Anh, mẫu thân nói, cữu cữu tên Lý Nguyên, làm bọn ta đến tìm hắn.”
Nàng không chuyển mắt nhìn xem Lý Nguyên, sợ Lý Nguyên nói mình cũng không có cháu gái. Lý Nguyên gật đầu: “Ta biết các ngươi.”
Hắn nhìn Hoàng Vĩ Kỳ: “Ngươi là Tiểu Vĩ Kỳ: “
Hắn nhìn xem Tô Trường Ly ngồi đối diện: “Ngươi tên Tô Trường Ly.”
“Thì ra ngươi thật sự là cữu cữu.”
Hoàng Vĩ Kỳ thấy Lý Nguyên nói ra tên của các nàng, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vui mừng không thôi.
Nàng vội vàng hành lễ với Lý Nguyên: “Vĩ Kỳ bái kiến cữu cữu.”
Lý Nguyên gật đầu: “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Hoàng Vĩ Kỳ lại hành lẽ với Thược Dược: “Vĩ Kỳ bái kiến cữu mẫu.”
“Phốc!”
Nghe thấy xưng hô của Hoàng Vĩ Kỳ với Thược Dược, Lý Nguyên nhịn không được phun nước trà trong miệng ra.
Vừa vặn phun vào mặt Tô Trường Ly ngồi đối diện hắn...
Tô Trường Ly cảm thấy nước đọng trên mặt, khuôn mặt trắng nõn lập tức đen như than.
Cơ thể nhỏ bé không khỏi run lên, trông vô cùng tức giận!
Trẫm là nữ hoàng Đại Ly, tiên đế Tinh Hà, nhất ngôn cửu đỉnh, nắm quyền sinh sát, tại sao lại bị người ta phun nước trà lên mặt thế này?
Hơn nữa còn là một nam nhân!
Muốn bị xét nhà diệt tộc ư?
Thấy bộ dạng lầm lừ của Tô Trường Ly, Lý Nguyên không thể không tỏ ra áy náy, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không nhịn được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận