Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1199 - Thánh Nhân kéo xe, danh chấn chư thiên! (2)

Cứ như thể bọn họ đã biến mất khỏi Hồng Hoang, căn bản không cảm thụ được hơi thở của đối phương.
“Nhóm người này tại sao lại biến mất?”
Lão Tử vẻ mặt khó hiểu.
“Chẳng lẽ trong nhóm người đó còn có kẻ tu vi cao hơn cả chúng ta…?”
Trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn kinh hoảng.
“Nhóm cường giả này xuất hiện ở Hồng Hoang từ khi nào vậy?”
Vẻ mặt Tiếp Dẫn đạo nhân suy tư.
“Vị đạo nhân kia không tầm thường!”
Thông Thiên giáo chủ khẳng định nói.
Chẳng mấy chốc, Tây Phương Nhị Thánh, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Nữ Oa Hậu Thổ và vài vị Thánh Nhân khác cùng nhau đi đến Đâu Suất cung của Lão Tử.
“Mọi người đều cảm nhận được dị tượng vừa rồi đúng không?”
Tới Đâu Suất cung, Chuẩn Đề đạo nhân không nhịn được mà hỏi mọi người.
Thông Thiên giáo chủ gật đầu, nói: “Hơi thở khủng bố như thế, muốn không chú ý tới cũng khó.”
“Không nghĩ tới, hồng hoàng chúng ta thế mà lại ẩn tàng nhiều Chuẩn Thánh đến như vậy, mà còn dùng Thánh Nhân để kéo xe.” Hậu Thổ nói với vẻ mặt cảm khái.
“Nhóm người này rốt cuộc là từ đâu tới vậy?”
Đầu Nữ Oa đầy dấu chấm hỏi.
“Không biết, lúc trước cũng không cảm nhận được khí tức của những người này.”
Lão Tử lắc đầu nói.
“Hay bọn họ là đại năng ngoại vực đi ngang qua Hồng Hoang…?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn suy đoán.
“Nếu chỉ là đi ngang qua thì tốt rồi.”
Chuẩn Đề tiếp lời.
“Muốn biết nhóm người này có thân phận gì, e rằng phải đi thỉnh giáo Lý tiền bối!”
“Tiếp Dẫn nói đúng…..”
“Không sai, thay vì ở đây suy đoán chúng ta hãy đi hỏi Lý tiền bối đi, nếu như không tra ra được thân phận của đám người này, trong lòng sẽ luôn cảm thấy bất an.”
Lão Tử đáp.
Mấy Thánh Nhân gật đầu, bọn họ đang chuẩn bị bay về phía Trường An.
Nhưng đúng vào lúc này bọn họ lại cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ áp bức trời đất, rung động chư thiên đó thêm một lần nữa.
“bọn họ vậy mà xuất hiện trên bầu trời Trường An?!”
Cẻ mặt Nữ Oa kinh ngạc.
“Không che giấu uy áp của mình như vậy, bọn họ đang muốn làm gì thế?”
Vẻ mặt Hậu Thổ vô cùng nghi hoặc.
“Đi xem là biết.”
Thông Thiên giáo chủ nói xong dẫn đầu bay về phía Trường An.
Lão Tử, Nguyên Thủy, Tiếp Dẫn theo sát phía sau.
Ngô Cực phất tay để mở ra dòng sông thời không, đoàn người ngao du bên trong dòng sông thời không, rất nhanh đã đến Trường An.
Thoát ra từ bên trong dòng sông thời không, hơn chục con dị thú với hình thể khổng lồ lập tức chặn ngang bầu trời Trường An.
Làm cho sắc trời vốn tươi sáng bắt đầu trở nên tối sầm lại.
Giống như hoàng hôn đến sớm vậy.
Mãnh thú toát ra luồng khí vĩnh cửu và cổ xưa, làm rung chuyển vũ trụ.
Uy áp cực kỳ đáng sợ tràn ngập trời đất.
Thành Trường An, tất cả những dân thường, tu sĩ, Yêu tộc sống gần đó đều cảm nhận được sự khác thường từ bầu trời, tất cả bọn họ đều cực kỳ hoảng sợ và không ngừng sợ hãi.
“Đây là gì thế?”
“Những yêu thú này đến từ đâu vậy?”
“KHí tức như vậy, uy áp như vậy, trời ạ, những yêu thú này vậy mà toàn bộ đều là đại yêu vương Chuẩn Thánh kỳ.”
“Yêu tộc từ lúc nào lại xuất hiện nhiều yêu vương Chuẩn Thánh như vậy chứ?”
“Trong thành Trường An không được phép tùy tiện bay lượn, càng không thể tùy ý phát ra uy áp, nhưng những yêu thú này làm sao lại dám kiêu ngạo đến như vậy? Chẳng lẽ chúng không sợ Tiên Đường trách tội sao?”
“Hiện nay Tiên Đế và Yêu Hoàng đều gia nhập Tiên Đường, những yêu thú này muốn leo lên trời cao à?”
“Ơ, người ngồi trên lưng những yêu thú này vậy mà đều là tu sĩ, chẳng lẽ những đại yêu Chuẩn Thánh này thật ra chỉ là thú cưỡi sao?”
“Trời ạ, trong thiên hạ ngoại trừ Thánh Nhân ra ai có thể điều khiển đại yêu Chuẩn Thánh làm thú cưỡi chứ?”
“Cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.”
So với bên ngoài huyên náo và chấn động, mọi người trong khách điếm đều bình tĩnh hơn nhiều. Lúc này vốn dĩ mấy người Lý Nguyên, Đát Kỷ, Tiểu Tê Tử, Dương Thiền đang ăn cơm trưa, cảm thấy bầu trời có động tĩnh, Dương Thiền lộ ra vẻ kinh ngạc, Đát Kỷ hiếu kỳ chớp mắt còn Tiểu Tê Tử chỉ nhìn qua một lượt rồi lại tiếp tục ăn từng miếng cháo tôm tươi.
Về phần Lý Nguyên, hắn từ đầu đến cuối đều cúi đầu ăn cơm.
Giống như động tĩnh trên bầu trời vẫn còn kém xa so với sức hấp dẫn của cháo tôm trong tay hắn.
“Đó không phải nữ ma đầu An Tiêu Tiêu sao? Nàng đây là mang cứu binh tới sao?”
Dương Thiền đã sớm nhìn thấy An Tiêu Tiêu giữ dây cương trên lưng kim long, ngay lập tức hiểu được mục đích của những mãnh thú này.
Nàng đã sớm đoán được An Tiêu Tiêu sẽ không bỏ qua và sẽ sớm quay lại báo thù, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng An Tiêu Tiêu vậy mà lại có thể làm ra chuyện kinh động đến như vậy.
Hơn mười đại yêu vương Chuẩn Thánh, cùng một đám tu sĩ sâu không lường được và một kim long thập nhị trảo có khí tức phát tán ra còn kinh khủng hơn yêu thú Chuẩn Thánh gấp trăm lần.
Đối phương rốt cuộc thuộc về thế lực nào?
Những tu sĩ và yêu thú này từ đâu mà đến?
Làm sao trước đây chưa từng nghe nói một chút động tĩnh nào liên quan đến những người này?
Trong lòng Dương Thiền tràn đầy nghi hoặc.
Nàng có chút ngượng ngùng nói với Lý Nguyên: “Hình như ta mang đến phiền phức lớn cho ngươi rồi.”
“Không trách ngươi.”
Đát Kỷ thu hồi ánh mắt, an ủi Dương Thiền.
“An Tiêu Tiêu là ta trêu chọc, tại sao ngươi không trách ta?”
Dương Thiền không hiểu quay ra hỏi Đát Kỷ.
Đát Kỷ giải thích: “Bọn họ chắc cũng vì ta mà đến. Nam tử đang cưỡi đại bàng đen trắng kia, chính là người tranh đoạt Kỳ Lân ấn trong kho báu Kỳ Lân với ta lúc trước.”
Vẻ mặt Dương Thiền bất ngờ: “Trùng hợp vậy sao?”
Đát Kỷ: “Ta cũng không ngờ lại trùng hợp đến như vậy.”
Tiểu Tê Tử cũng đột nhiên mở miệng đáp: “Thật trùng hợp, nữ tử ngồi trên huyền phượng kim sắc kia chính là cung chủ của môn phái tà đạo Huyễn Ma cung mà gần đây triều đình mới tiêu diệt.”
Đát Kỷ: “…”
Dương Thiền : “…”
“Thật là không phải oan gia không gặp mặt mà!”
Đát Kỷ cảm thán.
Dương Thiền tán thành gật đầu.
“Xoát xoát xoát!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận