Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1103 - Thân thể cũng rất thành thật

Chờ đến khi trở lại thần điện, ta phải ăn một bữa thịnh soạn mới được!
Ai thèm cơm của ngươi chứ.
Hừ!
Ừng ực!
Nhưng thức ăn bọn họ làm thực sự rất thơm!
Nghĩ tới đây, nàng lại không khống chế được nuốt nước miếng.
Tuy rằng nàng cũng rắn nhưng thân thể cũng rất thành thực!
Mộc Thạch Nhân điều chỉnh tâm tình xong, hỏi Lý Nguyên: “Tiểu ca ca, ngươi biết trong sân viện có con chim giẻ cùi biết nói không?”
Tiểu Tê Tử nói: “Con chim kia là chúng ta nuôi, có thể không biết sao?”
“Con chim giẻ cùi kia là do các ngươi nuôi?”
Mộc Thạch Nhân vô cùng ngoài ý muốn.
Đám người bình thường này cũng có thể là một dạng yêu quái không?
Cái này thật không khoa học mà!
Tiểu Tê Tử nói không nên lời: “Có gì ngoài ý muốn sao? Nếu không phải là chúng ta nuôi, làm sao nó có thể ở trong khách điếm của chúng ta được?”
Người phụ nữ từ thế giới khác này, thật sự là không thông minh cho lắm!
Mộc Thạch Nhân rầu rỉ nói: “Có thể nó là yêu quái, các ngươi không sợ nó làm các ngươi bị thương sao?”
“Xì!”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, đột nhiên không nhịn được, trực tiếp bật cười.
Tựa như là nghe cái gì đó rất mắc cười vậy.
Ngay cả Nữ Oa, Hậu Thổ, Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh cũng không khỏi mỉm cười.
Trong số những người ở đây, chỉ có Nữ Bạt là không phải đối thủ của thuyết văn đạo nhân, sao có thể bị thương được chứ?
Mộc Thạch Nhân chú ý tới vẻ mặt của mọi người, vô cùng mông lung.
Lẽ nào ta nói sai cái gì sao?
Nàng suy nghĩ lại một chút.
Không có mà?
Sau khi Tiểu Tê Tử cười được một hồi mới nói với Mộc Thạch Nhân: “Nếu nó muốn làm chúng ta bị thương thì cũng phải có năng lực này mới được chứ!”
Mộc Thạch Nhân chợt nói: “Thì ra con yêu quái kia rất yếu!”
Tiểu Tê Tử lại muốn cười rồi.
Thuyết văn đạo nhân rất yếu, đây là định nghĩa mới của từ “yếu”sao?
Mộc Thạch Nhân thấy bộ dáng run run của mọi người, lần thứ hai lâm vào tình trạng mông lung.
Lẽ nào ta lại nói sai cái gì sao?
Vì sao những người này lại kỳ quái thế?
Tiểu Tê Tử giải thích: “Không phải là nó quá yếu, mà là chúng ta quá mạnh.”
Mộc Thạch Nhân: “…”
Nàng bất đắc dĩ trừng mắt: “Thật không ngờ, tuổi còn nhỏ không lo học hành, lại còn bắt chước người khác ra vẻ! Ngươi phải biết rằng, ra vẻ sẽ bị sét đánh.”
Tiểu Tê Tử tỏ vẻ không sao cả nhún vai: “Không tin thì thôi.”
Đương nhiên Mộc Thạch Nhân không tin bọn Tiểu Tê Tử rất mạnh, nhưng mà thấy thấy Tiểu Tê Tử rất hay nói, xem bộ dáng có vẻ rất dễ nói chuyện, nàng không khỏi tiếp tục hỏi Tiểu Tê Tử: “Tại sao ngươi lại mặc hoàng bào? Lẽ nào Tiên Đường vương triều không cấm bách tính mặc y phục của hoàng đế sao?”
Tiểu Tê Tử lắc đầu nói: “Đương nhiên là có cấm rồi.”
Mộc Thạch Nhân càng thêm ngoài ý muốn: “Nếu đã cấm vậy sao ngươi còn mặc? Không sợ bị chém đầu sao?”
Lúc nói, nàng còn đưa tay làm động tác cắt cổ, muốn hù dạo Tiểu Tê Tử nhưng biểu cảm Tiểu Tê Tử lại vô cùng bình tĩnh nói: “Bởi vì trẫm là hoàng đế, làm sao bị chém đầu được chứ?”
Mộc Thạch Nhân: “…”
Nàng trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Tiểu Tê Tử, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và hoài nghi.
Nàng ta là Hoàng đế Tiên đường?
Thật hay giả?
Hoàng đế tiên đường lại là một cô bé?
Còn xuất hiện trong một cái khách điếm để ăn cơm?
Thật sự là quá không có khoa học!
Nhưng mà nghe nàng ta tự xưng là “Trẫm”, vì sao không cảm thấy một chút ngượng miệng nào thế?
“Ha ha, cái này không vui một chút nào cả?”
Nàng vẫn cảm thấy Tiểu Tê Tử đang nói đùa.
Bởi vì nàng không cách nào tin được một cô bé ăn cơm trong một khách điếm ăn cơm cả!
Tiểu Tê Tử nhàn nhạt nói: “Quả thật là không buồn cười, bởi vì cái này căn bản không phải là chuyện cười.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Tê Tử, mà trên mặt đám người Lý Nguyên, Nữ Oa cũng không có vẻ là đùa giỡn, Mộc Thạch Nhân không khỏi có chút chần chừ.
Lẽ nào nàng ta nói thật?
Nàng lại nhìn về phía Lý Nguyên, hỏi Lý Nguyên: “Nàng nói thật sao?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Là thật.”
Mộc Thạch Nhân nhìn về phía Nữ Oa.
Nữ Oa cũng gật đầu nói: “Là thật, không có lừa ngươi.”
Thông Thiên giáo chủ nói: “Chúng ta có thân phận gì, còn cần phải lừa gạt một cô bé như ngươi sao?”
Mộc Thạch Nhân sắp sụp đổ rồi.
Vì sao những người này nói một chuyện thái quá nghiêm túc như vậy chứ?
Lẽ nào đây chính là điều hài hước của thế giới này?
Này giật mình hỏi Tiểu Tê Tử: “Nếu ngươi đã là Tiên đường hoàng đế, vậy sao ngươi không ở trong hoàng cung mà lại chạy đến khách điếm này ăn cơm chứ?”
Tiểu Tê Tử: “Thứ nhất, đây là nhà trẫm, thứ hai, cha ta làm thức ăn rất ngon.”
“Ai là cha của ngươi?”
Mộc Thạch Nhân ngoài ý muốn lần thứ hai.
Mấy lão già như này hình như không sinh được một đứa con gái nhỏ như vậy nhỉ?
Về phần Lý Nguyên… không phải nam thần của ta đã kết hôn rồi chứ?
Ngàn vạn lần không nên nha!
Trong lúc Mộc Thạch Nhân đang âm thầm cầu khẩn, Tiểu Tê Tử chỉ chỉ Lý Nguyên: “Ặc, chính là hắn.”
Loảng xoảng!
Thật sự là hắn!
Đột nhiên Mộc Thạch Nhân lạ nghe thấy tiếng cõi lòng tan nát!
Thì ra hắn đã kết hôn, hơn nữa còn có một đứa con gái, không trách được hắn thờ ơ với đại pháp làm nũng của ta!
Rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể theo đuổi được một nam thần hoàn mỹ như vậy chứ?
Là hai người này sao?
Nàng nghi ngờ nhìn thoáng qua Nữ Oa và Hậu Thổ!
“Ngươi đã kết hôn rồi?”
Nàng không dám tin hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Không có.”
Mộc Thạch Nhân nghe vậy, chỉ cảm thấy trên đầu xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ là con ngoài giá thú?
Thật không ngờ nam thần cũng có một tuổi trẻ điên cuồng như vậy!
Đúng lúc này, Nữ Oa đột nhiên tiếp một câu: “Hiện tại hắn còn chưa kết hôn, nhưng mà tương lai chúng ta đã hẹn với hắn rồi.”
“Đúng vậy.”
Hậu Thổ gật đầu nói.
Hiếm khi nàng không phản bác Nữ Oa.
Lý Nguyên thản nhiên liếc Nữ Oa và Hậu Thổ.
Hai người đột nhiên chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận