Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1180 - Là một điểm hay một mười vạn điểm?

Tiếp Dẫn đạo nhân gật đầu phụ họa.
Bọn họ còn kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Lý Nguyên.
Không rõ vì sao lần này ông chủ lại không ra tay ngăn cản Lý Trường Sinh trấn áp bọn họ?
Phải biết rằng, trước kia Thần Niệm và Diệp Lăng Không ra tay, ông chủ vẫn luôn âm thầm giúp bọn hắn ngăn cản áp lực.
Là ông chủ quên mất, hay là cố ý làm vậy?
Nghĩ đến tính toán không bỏ sót bất kì khả năng nào của Lý Nguyên, hẳn là loại khả năng thứ hai.
Có phải ông chủ không thích chúng ta vô lễ như vậy?
Tiếp Dẫn là người có tâm tư linh hoạt, rất nhanh đã đoán ra được điểm mấu chốt.
Hắn âm thầm nhắc nhở chính mình, xem ra sau này phải ăn nói có chừng mực hơn mới được, trong khoảng thời gian này, quả thật ta cùng Chuẩn Đề có chút đi quá giới hạn.
Lý Trường Sinh cũng không biết tâm tư của Tiếp Dẫn đạo nhân, hắn vừa nghe Chuẩn Đề giải thích, không khỏi kinh ngạc mà nhìn về phía Lý Nguyên.
Ông chủ mà Chuẩn Đề nói đến, hẳn không phải Hằng Nga, vậy thì chỉ còn mỗi Lý Nguyên thôi.
Khách điếm này thế mà lại do tên tiểu bạch kiểm kia dựng nên á?
Hắn chỉ là một đầu bếp, không hề có tu vi, thậm chí còn nhìn không thấu bổn tướng của khách điếm này, vậy mà hắn có thể sử dụng Hỗn Độn Linh Căn xây dựng nên một tòa khách điếm Hồng Mông? Có điều, Hằng Nga gọi hắn là công tử, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn gọi hắn là ông chủ.
Tất cả mọi người đều chờ hắn ăn trước một miếng, rồi mới giám động đũa.
Vật thì chắc chắn hắn không phải là một tên đầu bếp bình thường, mọi chuyện đều đã được thông suốt.
Cho dù Tam Thanh chiêu hiền đãi sĩ, cho dù Tây Phương nhị thánh bình dị gần gũi, cho dù Nữ Oa Hậu Thổ có mê gái đi chăng nữa, cũng sẽ không tỏ ra cung kính đối với một phàm nhân như vậy!
Chẳng lẽ, hắn đang che giấu tu vi?
Nghĩ đến đây, Lý Trường Sinh lại tỉ mỉ đánh giá tu vi của Lý Nguyên một chút.
Quả thật không cảm nhận được linh khí cùng pháp lực dao động.
Nhưng hắn lại cảm nhận được chỗ bất phàm trên người Lý Nguyên.
Ví dụ như linh căn của Lý Nguyên, có thể nói là vạn năm khó gặp được một tuyệt thế linh căn.
Linh căn như vậy, theo lý thuyết mà nói, trong cái thế giới linh khí dư thừa tiên pháp hưng thịnh này, chẳng cần phải tu luyện, chỉ cần sống ở đây một thời gian cũng có thể thoát khỏi kiếp của một phàm nhân không có tu vi rồi.
Điều này là không bình thường, rất không bình thường!
Vừa rồi Lý Trường Sinh có phát hiện ra điều này, nhưng hắn lại không nghĩ nhiều.
Đến giờ phút nay cẩn thận nghĩ lại, hắn liền cảm thấy cực kì không hợp với lẽ thường, vô cùng kì quái, người này chắc chắn là che giấu tu vi thật rồi.
Nghĩ đến đây, trái tim Lý Trường Sinh không khỏi đập loạn xạ.
Phải biết rằng, hắn chính là thiên đạo tối cao. Theo lý thuyết, cho dù có đối mặt với đại đạo cũng có thể cảm nhận được khí tức bất phàm của đối phương, nhưng tại sao lại không thể cảm nhận được pháp lực dao động trên người Lý Nguyên?
Cứ cho là hắn ta có tu vi, cũng không thể cao hơn ta nhiều như vậy được?
Trong lòng Lý Trường Sinh tuy rằng vô cùng khiếp sợ, vô cùng nghi ngờ, nhưng trên mặt hắn không biểu lộ ra một chút dị thường nào, ra vẻ trấn định hỏi Lý Nguyên: “Bọn họ nói thật à? Khách điếm này thật sự là do ngươi dựng nên ư?”
Việc này cũng không có gì mà cần phải giấu diếm, miệng nhai đồ ăn, bình tĩnh gật đầu nói:
“Đúng thật là do ta dựng nên.”
Lý Trường Sinh nghe Lý Nguyên thừa nhận, trong lòng càng phát hoảng.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại có khả năng tạo ra một thế giới Hồng Mông? Nhiều Hỗn Độn linh căn như vậy, ngươi đều lấy từ nới này?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Tìm ở trong Hồng Mông, cứ tìm là được.”
Lý Trường Sinh: “……”
Dù vậy cũng không cần phải nói nhẹ nhàng như thế chứ?
Làm như là đi nhặt rác, ai cũng có thể nhặt được vậy.
“Xin hỏi tu vi của các hạ là gì?”
Lý Trường Sinh ôm quyền với Lý Nguyên, vẻ mặt trịnh trọng còn mang theo sự cung kính.
Nếu Lý Nguyên thật sự có tu vi, vậy chắc chắn là mạnh hơn hắn.
Hắn đương nhiên phải cung kính một chút.
Hắn đâu có ngốc.
Lý Nguyên: “Mạnh hơn so với ngươi mười vạn điểm?
“Là một điểm, hay mười vạn điểm?”
Lý Trường Sinh nhỏ giọng thì thầm một câu.
Tuy rằng nói nhỏ, nhưng Lý Nguyên vẫn nghe thấy, hắn trả lời: “Là mười vạn điểm.”
Lý Trường Sinh: “…”
Ngươi cũng chẳng khiêm tốn tí nào!
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, hỏi Lý Nguyên: “Nói như vậy, chuyện ta làm thái giám ở Thái Cực cung là ngươi nói cho các nàng biết?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Lúc trước khi ngươi đấu pháp với Thược Dược, ta thuận miệng nói vài chuyện của ngươi cho mấy nàng nghe.”
Lý Trường Sinh: “…”
Vài câu thuận miệng của ngươi chính là nói hết bí mật của ta ra đấy!
Ngay cả hệ thống cũng nói luôn!
Tuy Lý Nguyên dùng từ “chìa khóa” thay thế nhưng Lý Trường Sinh biết, cái đối phương nói chính là hệ thống.
Thược Dược?
Nghe giọng điệu của Lý Nguyên, có vẻ như rất thiên thiết với mỹ nữ tuyệt thế kia thì phải?
Mà vừa rồi Đát Kỷ có nói, Thược Dược và Hằng Nga là hoa đã có chủ, “chủ” kia có khi nào là Lý Nguyên không?
Nghĩ tới đây, hắn lập tức hỏi Lý Nguyên: “Ngươi quen vị nữ tử đấu pháp với ta à? Các ngươi có quan hệ gì thế?”
Lý Nguyên: “Thược Dược là nha hoàn của ta.”
Vãi chưởng!
Nghe câu trả lời của Lý Nguyên, cằm của Lý Trường Sinh suýt chút nữa rớt xuống đất, vẻ mặt vô cùng bất ngờ giống như vừa nghe được chuyện kỳ lạ nhất trên đời vậy.
Dù hắn suy đoán rất nhiều khả năng có thể xảy ra nhưng lại không nghĩ tới, Thược Dược vậy mà chỉ là một nha hoàn của Lý Nguyên.
Trước đó Hằng Nga xưng tỳ nữ với Lý Nguyên, hắn đã cảm thấy rất kì lạ rồi.
Bây giờ còn biết Thược Dược cũng là tỳ nữ của Lý Nguyên, hắn thật sự hoài nghi là Lý Nguyên đang nói bừa.
Dù sao Thược Dược cũng là một cường giả Thiên Đạo, có thể đấu pháp với một Thiên Đạo chí cao mà không bị bại trận.
Trong tay còn có nhiều Hỗn Độn chí bảo như vậy.
Sao có thể đi làm nha hoàn cho người khác được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận