Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 405 - Triệu Công Minh bị trói gô

Các nàng chỉ giật mình gật đầu: “Hóa ra vườn hoa này của Lý công tử không tầm thường.”
“Thế mà lại là thế giới trong hoa, không biết Lý công tử làm thế nào mà trồng được nhỉ?”
“Chẳng trách trước đây nhìn thấy những đóa hoa này ta lại cảm thấy tràn đầy đạo vận, hóa ra là thế giới trong hoa.”
Triệu Công Minh ngây ngốc nhìn ba muội muội, không biết nên nói gì mới phải.
Lời nói khó tin như vậy, không thèm chất vấn lấy một câu thẳng thừng tin luôn?
IQ của các ngươi mất hết rồi à?
Lại đến cái sân của thạch lâm giả sơn.
Triệu Công Minh muốn xem chỉ số thông minh của ba muội muội mất đi bao nhiêu, thế là hắn lại nói: “Di Lặc nói với ta, những giả sơn và kỳ thạch này đều là Hỗn độn chí bảo.”
Vân Tiêu kinh ngạc đánh giá cái sân một vòng: “Trời ơi, hóa ra những kỳ thạch này đều là Hỗn độn chí bảo.”
Bích Tiêu tấm tắc nói: “Trời ơi vậy mà trước đây không nhận ra.”
Quỳnh Tiêu cảm thán: “Lý công tử rốt cuộc có bao nhiêu bí mật vậy!”
Khóe môi Triệu Công Minh giật một cái, hắn quyết định rồi, trí thông minh của ba muội muội toàn bộ thiếu mất 250.
Ngay lúc này, Vân Tiêu lại nói: “Chẳng trách Lý công tử tùy ý đặt Hỗn độn huyền thiết ở trong sân, hóa ra mỗi một kỳ thạch ở đây đều chẳng thua kém gì Hỗn độn huyền thiết.”
“Hỗn độn huyền thiết?” Triệu Công Minh nghi ngờ hỏi: “Hỗn độn huyền thiết gì?”
Quỳnh Tiêu thuận miệng trả lời: “Lúc trước ở đây đặt một khối Hỗn độn huyền thiết cao mấy mét, nhưng mà đã bị Đát Kỷ lấy đi rồi.”
“Thật hay giả vậy?” Triệu Công Minh kinh ngạc hỏi, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Phải biết rằng Hỗn độn huyền thiết là nguyên liệu tuyệt thế để luyện chế lợi khí, chỉ có trong Hỗn độn mới có, vô cùng hiếm và có giá trị, cho dù Thánh Nhân cũng gặp được mà không cầu được.
Ở đây sao mà có được?
Bích Tiêu nghiêm túc nói: “Bọn ta lừa ngươi làm gì? Cái này là tận mắt bọn ta nhìn thấy.”
Triệu Công Minh ngây ngẩn toàn tập, trong lòng rối bời.
Hắn không phân rõ được rốt cuộc cái gì là thật cái gì là giả.
Triệu Công Minh mang theo tâm trạng phức tạp đi cùng với ba muội muội, cuối cùng cũng đến được trì đường trong sân.
Chỉ thấy Lý Nguyên và mỹ nữ tuyệt sắc kia vẫn đang đánh cờ trong đình nghỉ mát.
Nhưng mà dáng vẻ của mỹ nữ tuyệt sắc kia hơi buồn cười, trên gương mặt ngọc ngà vô cùng mịn màng của nàng lại dán bảy tám tờ giấy.
Trong lúc Triệu Công Minh không rõ tại sao thì hắn nghe Lý Nguyên lên tiếng.
“Ván này ngươi lại thua rồi.”
Nữ Oa tức giận nói: “Toàn là ta thua thôi, không vui gì hết. sao ngươi không chịu nhường ta.”
“Nhường ngươi chín nước rồi, ngươi còn muốn nhường thế nào nữa.” Lý Nguyên vừa nói vừa xé tờ giấy, sau đó liếm nước miếng rồi dán lên cằm của Nữ Oa.
Trong lòng Triệu Công Minh điên cuồng gào thét: Muội muội các ngươi mau nhìn kìa, người đẹp trai không thể tin cậy được, Lý Nguyên thế mà lại trêu ghẹo cô gái khác, các ngươi đừng bị hắn mê hoặc nữa.
Tam Tiêu ngược lại chẳng bất ngờ gì mấy, trước đây các nàng nhìn thấy Nữ Oa bị Lý Nguyên vẽ con rùa lên mặt, so ra thì dán giấy cũng chẳng tính là gì.
Ba người mang theo Triệu Công Minh bị trói gô đi đến đình nghỉ mát.
Tam Tiêu cung kính chắp tay hành lễ với Nữ Oa: “Bái kiến Nữ Oa nương nương.”
Bịch!
Triệu Công Minh nghe xưng hô của muội muội, cả da đầu đều nứt ra.
Trời ơi, nữ tử tuyệt sắc này lại là Nữ Oa nương nương.
Sao có thể như vậy được?
Nữ Oa lại thật sự quen biết với Lý Nguyên, hơn nữa còn bị Lý Nguyên dán giấy lên mặt.
Đây, đây là chuyện mà Thánh Nhân có thể làm ra hay sao?
Thánh Nhân cao cao tại thượng, xem thường vạn cổ, sao lúc này lại trở nên hòa nhã dễ gần, dịu dàng đáng yêu thế?
Triệu Công Minh cảm thấy thế giới gian đều sụp đổ rồi.
Nữ Oa nhìn thấy Tam Tiêu, lại nhìn Triệu Công Minh đang bị trói gô, gương mặt bình tĩnh gỡ giấy trên mặt xuống.
Nàng gật đầu với Tam Tiêu: “Các ngươi đến rồi.”
Quỳnh Tiêu nhìn ca ca đang ngơ ra không biết hành lễ với Thành Nhân bèn đá hắn một cái.
“Còn không hành lễ.” Nàng nhỏ giọng nhắc nhở.
Triệu Công Minh bị đá một cái mới hồi phục tinh thần lại từ trong cơn chấn động.
Hắn muốn chắp tay hành lễ với Thánh Nhân bỗng nhớ ra mình vẫn còn đang bị trói sao mà hành lễ được.
“Muội muội mau thả ta ra.” Triệu Công Minh đỏ mặt nói.
Nếu đã gặp Lý Nguyên thì không cần phải trói ca ca tiếp nữa, Quỳnh Tiêu liền thu Phược Long Tác lại.
Triệu Công Minh lấy lại tự do, hắn vội vàng hành lễ nói Nữ Oa: “Triệu Công Minh bái kiến Nữ Oa nương nương, trước đây không biết Thánh Nhân ở đây, có chỗ thất lễ, mong Nữ Oa nương nương thứ tội.”
Nữ Oa thản nhiên nói: “Bỏ đi, không biết không có tội.”
Đợi ca ca hành lễ xong, Vân Tiêu vội vã nói với Lý Nguyên: “Lý công tử, trước đây ca ca ta đã mạo phạm, mong ngươi đại nhân đại lượng đừng để trong lòng, bọn ta áp giải ca ca đến đây chịu tội với ngươi.”
Nói rồi, nàng đá ca ca một cái: “Còn không mau xin lỗi Lý công tử.”
Có Thánh Nhân ở đây, Triệu Công Minh tỏ ra vô cùng thận trọng, vốn không dám nói gì nhiều.
Hơn nữa, Lý Nguyên và Nữ Oa thân thiết như thế, cho dù Triệu Công Minh có ngốc cũng biết thân phận hoặc thực lực của Lý Nguyên nhất định không giống người thường.
Do đó, Triệu Công Minh không để ý thể diện nữa, nhanh chóng xin lỗi: “Trước đây có nhiều chỗ thất lễ, mong Lý công tử cho ta chuộc lỗi.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Chuộc tội thì không cần, dù sao ngươi cũng đã nhận được bài học.”
Mặt Triệu Công Minh đỏ bừng, hắn nhớ lại con chó đen kia.
Quỳnh Tiêu thấy ca ca đã xin lỗi bèn vội hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, trước đây ngươi nói ca ca ta sẽ bị nguyền rủa mà chết, không biết chuyện này có cách giải quyết không?”
Vân Tiêu, Bích Tiêu cũng căng thẳng nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên ung dung nói: “Nếu như trong thời gian lượng kiếp, hắn có thể đóng chặt động phủ, không nhúng tay vào chuyện hồng trần, tự nhiên sẽ không dính vào sát kiếp.”
Tam Tiêu nghe vậy, không khỏi vui mừng khôn xiết.
“Cái này dễ từ nay về sau ca ca đóng chặt động phủ là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận