Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 895 - Thấy chủ nhân còn không hành lễ?

Trong lòng Côn Bằng lão tổ tràn ngập nghi vấn và vô cùng khó tin.
Nhưng Côn Bằng lão tổ lại không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấy Nê Côn há to miệng, toàn bộ Hồng Hoang Bắc Hải lập tức bị một luồng bão táp khủng bố chưa từng có bao trùm, vô số hòa thượng la hán, Bồ Tát đều không chống đỡ được rơi vào miệng Nê Côn.
Côn Bằng chỉ cảm thấy có một lực hút vô cùng khổng lồ đang điên cuồng lôi kéo thân thể mình, lực hút này quá khủng khiếp, đến nỗi thân thể hắn không khống chế được mà bay về phía miệng lớn sâu không đáy trên bầu trời.
Hắn không nghĩ thêm nhiều, lập tức biến ra thân thể đại yêu Côn Bằng, cùng Bằng Ma Vương liều mạng bay về phía trong đại dương.
Trên người bùng lên huyền quang, các loại pháp tắc chi lực, không ngừng chống cự lại lực hút khủng bố và hỗn độn bạo phong nhãn xung quanh.
Đột nhiên Côn Bằng lão tổ cảm thấy khóe mắt hiện lên hai vệt kim quang.
Chỉ thấy hai con Tam Túc Kim Ô cực đại cả người cháy hừng hực Thái Dương Chân Hỏa, cũng đang liều mạng bay về phía đại dương, cũng đang ngăn cản gió lốc.
Lúc đầu, khoảng cách của bọn họ với hải dương cũng không xa, nếu là bình thường thì trong chớp mắt đã có thể bay đến sâu bên trong hải dương.
Nhưng lúc này, bởi vì lực hút và ảnh hưởng của hỗn độn bạo phong nhãn thì ba người Côn Bằng lão tổ, Ô Sào thiền sư, Lục Áp phi hành một lúc lâu vẫn không thể nào bay vào được bên trong hải dương.
Không gian xung quanh giống như biến thành ao đầm, mặc dù không còn khó đi như trước nhưng muốn bọn họ phi hành đến thì vô cùng khó khăn.
Tốc độ so sánh với bình thường thì quả thật như đại bàng và ốc sên vậy.
Rất nhanh hơn trăm ngàn hòa thượng, bồ tát, la hán, già lam phía trước hai người Ô Sào thiền sư, Lục Áp đều rơi vào trong miệng Nê Côn.
Sau đó trực tiếp bị Nê Côn ăn như lò luyện, luyện hóa thành linh khí.
Sau đó ba người Côn Bằng, Ô Sào thiền sư, Lục Áp đều cảm thấy lực hút quanh người càng tỏa ra kinh khủng hơn.
Rõ ràng hắn đã gần mặt biển trong gang tấc, nhưng thân thể lại không có cách nào đi đến được, ngược lại còn bị lực hút khủng bố kéo bay ngược vào miệng to như vực sâu của Nê Côn.
Cho dù Thái Dương Chân Hỏa đốt cạn sông khô biển như thế nào, cho dù yêu thể của Côn Bằng thi triển pháp tắc như thế nào thì cũng không tránh thoát được lực hút vô cùng vô tận xung quanh.
Ba người sợ đến rớt cả linh hồn, hồn phi phách tán.
Trong lòng kêu thầm: “Mạng ta tiêu rồi!”

Bầu trời Nhân giới.
Một nam tử trẻ tuổi đẹp trai cùng một tiểu cô nương đáng yêu đang đứng bên trên một đóa Tường Vân, bay về phía bắc rất nhanh.
Chính là hai người Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử kéo ống tay áo của phụ thân, một tay cầm hai cái lồng lồng chim trống không.
Nàng nhìn về phía Sơn Xuyên Hà Lưu dưới chân, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chỉ cảm thấy cảm giác ngự phong phi hành này rất tốt.
“Anh vũ và sâu lông ở chỗ nào?” Tiểu Tê Tử hỏi phụ thân: “Có thể tìm thấy không?”
Lý Nguyên an ủi: “Rất nhanh sẽ tìm được.”
“Ôi, sao bầu trời ở đây lại biến thành màu đen vậy?”
Đột nhiên, Tiểu Tê Tử cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chỉ cảm thấy xung quanh đen tối còn hơn màn đêm, không nhìn rõ vật gì.
Cũng may, nàng kéo ống tay áo phụ thân cũng không biết mất, lúc này mới an tâm một chút.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên chút kỳ quái.
“Dường như có một tấm vải đen khổng lồ trôi nổi trên bầu trời.”
Chín tầng Thánh Đồng của nàng có thể nhìn loáng thoáng một ít thứ.
Lý Nguyên nhìn vũ trụ, lạnh giọng mở miệng nói: “Súc sinh, thấy chủ nhân còn không hành lễ?”
Giọng nói không lớn nhưng vẫn rơi vào trong tai Nê Côn, còn đinh tai nhức óc hơn cả Hỗn Độn thần lôi.
Tiêu rồi, công tử đến.
Trong lòng hắn hoảng hốt, lập tức dừng nuốt trọn đám người Côn Bằng, nhanh chóng bay về phía chân trời, chớp mắt đã không thấy tung tích đâu.
Trong nháy mắt, bầu trời từ từ khôi phục lại ánh sáng, ánh mặt trời chiếu vào đại địa.
Tiểu Tê Tử lập tức thấy ba con quái thú to lớn đứng ở chân trời.
Ba con quái thú khổng lồ này, một con nhìn giống cá voi, hai con khác có hơi giống gà, nhưng lại có ba chân, toàn bộ cơ thể có ngọn lửa kim sắc đang bốc cháy.
Lộ ra vẻ thần dị phi phàm.
Nhưng Tiểu Tê Tử cũng không thấy Anh Vũ và sâu lông mà nàng thả ra kia.
Cả miếng vải đen trước đó trên bầu trời cũng không thấy đâu nữa.
Mấy người Côn Bằng, Ô Sào thiền sư, Lục Áp, Bằng Ma Vương lúc đầu cảm giác mình đã sắp chết rồi, sắp bị Nê Côn cắn nuốt thì đột nhiên bọn họ nghe được giọng nói tràn ngập từ tính bên tai.
“Súc sinh nhìn thấy chủ nhân còn không hành lễ?”
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, ngay sau đó cơ thể bọn họ bỗng nhẹ đi, lực hút đáng sợ xung quanh không còn nữa, trên bầu trời cũng sáng trở lại.
Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói này dường như hơi quen tai?
Nê Côn đâu? Sao hắn lại biến mất rồi?
Sau khi bình tĩnh lại mọi người vội vàng nhìn xung quanh.
Sau khi ba người Côn Bằng, Ô Sào thiền sư, Lục Áp nhìn thấy bóng lưng của Lý Nguyên, vẻ mặt đều ngơ ngác để lộ ra nét khó tin.
Lý Nguyên, Lý tiền bối!
Sao lại là hắn? Sao hắn lại đến?
Lẽ nào quái vật ban nãy có quan hệ với Lý Nguyên?
Chỉ có Bằng Ma Vương tỏ ra nghi ngờ không thôi.
Hắn không hề quen biết nam tử xa lạ này, trên người đối phương cũng không phát ra bất cứ khí tức và uy áp nào.
Hắn là ai?
Giọng nói quát tháo khi nãy là của hắn sao?
Sư phụ đã đi đâu rồi, tại sao không ăn tên nam tử và nữ tử này đi?
Trong lúc trong lòng Bằng Ma Vương đầy rẫy thắc mắc, hắn phát hiện hai con Tam Túc Kim Ô bỗng nhiên bay đến bên người nam tử trẻ tuổi kia, sau đó biến thành hình người, vẻ mặt vô cùng cung kính khom người hành lễ với nam tử trẻ tuổi kia.
“Bái kiến Lý tiền bối.”
“Đa tạ ơn cứu mạng của Lý tiền bối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận