Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2192 - Cho quá nhiều rồi!!

Nàng trả lời: “Đây là do ta tự thiết kế và làm ra, bên ngoài không hề có bán.”
Lý Nhị: “Vậy thì ngươi làm cho ta mấy ngàn cái đi.”
Mai Thiên Vũ hộc máu nói: “Mấy ngàn cái, ngươi coi ta là lao động không công à! Hơn nữa, đây là quân phục của ta”
Lý Nhị an ủi: “Yên tâm, nhất định sẽ có ban thưởng.”
Mai Thiên Vũ lắc đầu nói: “Đây là ta tự thiết kế y phục chiến đấu cho mình, ta sẽ không bán, bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Ta còn chuẩn bị dùng nó để quyến rũ Lý Nguyên đấy.
Ta còn phải quyến rũ Lý Nguyên, sao có thể đem ‘vũ khí sắc bén’ như vậy bán cho nữ nhân khác được, không lẽ tự tạo đối thủ cạnh tranh cho mình sao?
Muốn cũng đừng nghĩ đến.
Mai Thiên Vũ trong lòng âm thầm nghĩ.
Lý Nhị nhẹ nhàng duỗi một ngón tay ra tự tin nói: “Một Hạ Phẩm Tiên thiên linh bảo có đủ hay không?”
Mai Thiên Vũ sững sờ.
Nàng không bao giờ nghĩ rằng Lý Nhị có thể sẵn sàng trả một cái giá đắt như vậy cho mấy ngàn chiếc tất.
Đúng là một tên hào phóng!
Lý Nhị thấy Mai Thiên Vũ không nói gì, lại giơ ra hai ngón tay: “Không đủ sao? Không đủ thì ta có thể thêm một Trung Phẩm Tiên thiên linh bảo nữa.”
Có được ‘hệ thống thiên cơ’ trong nhiều năm như vậy, Lý Nhị tích góp được rất nhiều Tiên thiên linh bảo.
Bởi vậy rất hào phóng.
Nghe Lý Nhị ra giá, Mai Thiên Vũ trực tiếp quỳ xuống.
Hắn cũng quá kiêu ngạo rồi.
Tuy nàng cũng có hệ thống, nhưng cũng mới có được không bao lâu, bởi vậy lấy được không nhiều Tiên thiên linh bảo.
Chỉ với hàng ngàn tất sợi tơ tằm bình thường, là có thể đổi được hai Tiên thiên linh bảo rồi, ngay cả Buffett cũng không thể sinh lợi được như vậy!
Chỉ có kẻ ngốc mới không làm.
Mai Thiên Vũ chỉ sợ Lý Nhị sẽ đổi ý, bèn vội vàng gật đầu đồng ý: “Được, thỏa thuận thành công, ai đổi ý người đó là trứng cá thối.”
Thảo nào nàng lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Hết cách rồi, do Lý Nhị đã cho quá nhiều.
Cho quá nhiều để từ chối.
Lý Nhị gật đầu nói: “Được thôi, bây giờ ta sẽ đưa hai Tiên thiên linh bảo cho ngươi.”
Nói xong, Lý Nhị lật bàn tay một cái, trong tay liền xuất hiện thêm hai bảo vật lóe lên ánh sáng, xung quanh là đạo văn, tràn ngập linh khí Tiên thiên linh bảo.
Một cái là dao găm, cái còn lại là kim châm.
Thấy Lý Nhị thật sự lấy ra hai Tiên thiên linh bảo, Mai Thiên Vũ không khỏi cảm thán: “Ngươi thật là rộng lượng, ngươi thật sự cam lòng sao!”
Lý Nhị lạnh nhạt nói:
“Chỉ là hai Tiên thiên linh bảo mà thôi, không hơn không kém, vừa nãy ngươi uống nửa ấm trà Vân Vũ còn quý giá hơn hai Tiên thiên linh bảo này.”
Mai Thiên Vũ kinh ngạc nhìn ấm trà trước mặt, không dám tin nói: “Là thật hay giả vậy, trà Vân Vũ này trân quý như vậy sao?”
Nửa ấm trà còn quý giá hơn Tiên thiên linh bảo sao?
Chuyện này quá bất hợp lý rồi đúng không?
Mai Thiên Vũ không thể tin được.
Lý Nhị hỏi ngược lại: “Lẽ nào ngươi không biết sao? Trà mà tỷ phu uống đều là hỗn độn linh căn.”
Rầm!
Mai Thiên Vũ lảo đảo ngã xuống dưới ghế.
Vẻ mặt như tỉnh mộng.
Mẹ nó!
Ta không nghe lầm chứ?
Trà Vân Vũ này lại là hỗn độn linh căn?
Có nói quá không vậy?
Không phải Tiên Thiên linh căn ở Hồng Hoang cũng đã hiếm như lá mùa thu sao?
Cái này lại là hỗn độn linh căn, quả thực không thể tin được mà.
Hơn nữa, Lý Nguyên lại dùng hỗn độn linh căn để pha trà, hắn có thể hào phóng như vậy sao?
Có điều, Mai Thiên Vũ nhanh chóng nghĩ ra một điểm đáng ngờ.
Nàng hỏi Lý Nhị: “Nếu như trà Vân Vũ này đúng là hỗn độn linh căn, vậy tại sao ta lại không cảm nhận được chút linh khí nào?”
Hỗn độn linh căn, không thể không có linh khí.
Lý Nhị giải thích: “Tỷ phu ta không muốn để người khác không làm mà hưởng lợi, vì vậy cố ý phong ấn linh khí của trà Vân Vũ, trừ khi gặp người có được cơ duyên, nếu không uống trà này, chỉ có thể cảm nhận được hương vị không gì sánh bằng, tức là không thể thu được năng lực đặc biệt phong phú bên trong trà Vân Vũ.”
Tuy rằng Lý Nhị giải thích có phần hợp lý, nhưng Mai Thiên Vũ lại không biết nàng có nên tin Lý Nhị không.
Dù sao, việc này cũng quá mức khó tin.
Rất khó để chấp nhận….
Lý Nhị không để ý tới Mai Thiên Vũ, hắn chủ động rót cho mình một chén trà Vân Vũ, sau đó uống một cách hưởng thụ.
Đương nhiên trong lúc uống trà, hắn cũng không quên ăn các loại đồ ăn vặt.
Mỗi lần hắn tìm đến Lý Nguyên, mục đích chính luôn là vì những món ăn ngon này.
Hơn nữa nếu hắn chỉ ăn thôi thì không nói gì, mà hắn còn muốn đóng gói đem về.
Nếu không phải Lý Nhị luôn giữ thái độ tốt trước mặt Lý Nguyên, thì Lý Nguyên sẽ không để Lý Nhị đi vào.
Vừa ăn bánh bích quy, hắn vừa trầm trồ nói: “Đồ tỷ phu làm ngon lắm, ăn hoài không ngán.”
Lý Nguyên nghe thấy lời nịnh hót của Lý Nhị, người không khỏi giật giật.
Hắn không cần suy nghĩ, liền biết Lý Nhị chuẩn bị làm gì.
Chắc chắn là muốn đóng gói về một lần nữa.
Lần nào cũng vậy.
Trước giờ nếu muốn xin xỏ Lý Nguyên thứ gì, hắn luôn nịnh nọt trước.
Lý Nguyên quyết định phớt lờ Lý Nhị.
Cứ giả vờ như không nghe thấy.
Mai Thiên Vũ thấy Lý Nhị nịnh nọt,vô cùng nghi ngờ về những gì hắn nói.
Không phải chỉ là bánh bích quy thôi sao?
Cho dù ngon thì có thể ngon tới cỡ nào được chứ?
Còn không bao giờ ngán.
Cho ngươi ăn năm, sáu ngày liền, xem ngươi có ngán không.
Bảo đảm sau đó ngươi chỉ cần nhìn thấy bánh bích quy đã mắc ói!
Nàng cảm thấy Lý Nhị vì muốn nịnh nọt Lý Nguyên, mà cả mặt mũi cũng không cần.
Hắn vẫn là hoàng thượng, đúng là làm cho hoàng thượng mất mặt!
Với ý nghĩ muốn thử, Mai Thiên Vũ cũng lấy một cái bánh bích quy và nếm thử.
“Răng rắc!”
Bánh bích quy giòn tan trong miệng.
Có một mùi dầu và hành hòa lẫn với mùi bánh bích quy xông thẳng vào tâm hồn, Mai Thiên Vũ cảm thấy đầu lưỡi như đang khiêu vũ.
Vị giác như đang ca xướng.
Tâm hồn đang gợn sóng.
Một cảm giác hưởng thụ cực đỉnh bao trùm cả người nàng.
Mai Thiên Vũ cuối cùng cũng hiểu rằng mình đã trách oan Lý Nhị.
Những gì Lý Nhị vừa nói không phải để nịnh nọt Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận