Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 706 - BGM của tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh

“Phụ thân, mẫu thân, các ngươi nói chuyện với ai?”
Tiểu Tê Tử hỏi Lý Nguyên và Dương Thiền.
Bùm!
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh giật mình một cái, suýt nữa nhảy xuống từ cái ghế.
Vẻ mặt lộ ra vẻ đặc biệt khiếp sợ và không thể tin nổi.
Phụ thân, mẫu thân.
Tại sao tiểu cô nương này gọi Lý Nguyên là phụ thân? Chẳng lẽ, nàng là con gái của Lý Nguyên?
Lý Nguyên có con gái? Hay là sinh với Dương Thiền?
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh đột nhiên nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng.
Còn có một đoạn âm nhạc kỳ quái vang lên ở trong đầu: Bông tuyết bồng bềnh, bắc phong tiêu dao trời đất, một mảnh, trời mênh mông...
Lý Nguyên nhìn Tiểu Tê Tử, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười rực rỡ.
Trong thiên địa sáng rỡ, hình như cũng thay đổi sáng rỡ ba phần.
Hắn giải thích với Tiểu Tê Tử: “Đây là hai bằng hữu của ta.”
Hai người Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh chú ý tới nụ cười của Lý Nguyên, không khỏi có phần ngây dại.
Các nàng phát hiện, đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Lý Nguyên lộ ra nụ cười sáng lạn như thế.
Thật sự là quá trí mạng.
Lý Nguyên mới vừa nói xong thì thấy một thanh niên nam tử anh tuấn khôi ngô, cầm một cây Hỗn Thiết Côn trong tay, vẻ mặt hùng hổ vọt vào.
“Mới vừa rồi là người nào đang phỉ báng sư phụ của ta?”
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh nhìn thấy Mộc Tra, trên mặt không khỏi lộ ra một vẻ kinh hãi.
Hỏng bét, chẳng lẽ Quan âm mới vừa cảm nhận được bọn ta, phái Mộc Tra đuổi tới? Khi hai người đang không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên, các nàng nhìn thấy Mộc Tra giống như bị điểm huyệt, trừng lớn mắt, há cằm, không nhúc nhích sững sờ ngay tại chỗ…
Lần đầu tiên Mộc Tra nhìn thấy Bạch Tố Trinh và tiểu Thanh, hắn đang muốn ra tay cho sư phụ hết giận, ngay vào lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyên.
Vẻ mặt Mộc Tra ngẩn ngơ, sau đó mở trừng hai mắt không dám tin.
Hắn nghi ngờ có phải mình hoa mắt hay không.
Kết quả, Lý Nguyên vẫn ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
Mé nó, ta không hoa mắt, đây mới thật sự là Lý Nguyên!
Lúc này Mộc Tra hít vào một hơi, biểu hiện lộ ra vẻ nghẹn họng nhìn trân trối nói không ra lời.
Trong đầu giống như lật giang thao đồng dạng giống biển, kích động không dứt, thật lâu không thể bình ổn tại sao hắn lại ở đây?
Lỗ mãng, lỗ mãng rồi!
Dĩ nhiên Lý Nguyên, Mộc Tra biết.
Cũng biết rõ ràng sự kinh khủng của Lý Nguyên.
Đây là cường giả kinh khủng ngay cả Thánh Nhân cũng phải khúm núm.
Cái này, bây giờ ta nên làm gì?
Có muốn quỳ xuống hành lễ hay không?
Hay là nói ta đi nhầm, sau đó nói lời xin lỗi rồi nhanh chóng lui ra ngoài?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mộc Tra vừa động, hắn vội vàng móc một miếng truyền tấn phù từ trong lòng ngực ra đến bên tai, tự nhủ: “Ôi, cha ta trệch hướng rồi, vừa hay bắt gian tại trận? Được, được, mẫu thân đừng gấp, ta đây sẽ trở lại.”
Vừa nói, hắn vừa phất tay với nhóm người Lý Nguyên: “Quấy rầy, vừa nói vừa quay về phía cửa rời đi.”
Nhưng khi hắn vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Quan âm và Lý Nhị đi vào khách điếm.
Mộc Tra nhanh chóng chớp mắt với Quan âm, miệng reo hò không tiếng động, ý bảo Quan âm nhanh đi ra ngoài một chút.
Đi vào gặp!
Quan âm nhìn thấy dáng vẻ Mộc Tra nháy mắt ra hiệu, khóe miệng co quắp, không khỏi nhíu mày: “Ánh mắt và cằm ngươi bị rút gân sao?”
Ài, quá không ăn ý!
Mộc Tra im lặng vỗ trán.
Tương lai người khác tới hỏi sư phụ hắn chết như thế nào, hắn sẽ nói là cái chết ngớ ngẩn! Quá ngu xuẩn!
Mà mấy người Lý Nguyên, Dương Thiền, Tiểu Tê Tử, tiểu Thanh, Bạch Tố Trinh, toàn bộ hành trình đều yên lặng nhìn vẻ mặt một mình Mộc Tra.
Lý Tịnh đi quá giới hạn, nhờ hắn nói ra!
Ngay vào lúc này, Quan âm cũng nhìn thấy Bạch Tố Trinh và tiểu Thanh, Nga Mi lập tức nhăn mày sâu hơn.
Trên mặt nàng lộ ra một chút cười lạnh: “Hừ, thì ra hai người xà tinh các ngươi…”
Đột nhiên, nụ cười trên mặt nàng ngưng lại, sắc mặt chợt thay đổi trắng bệch vô cùng, cái trán xuất hiện mồ hôi dị thường.
Nàng không chớp mắt một cái mà nhìn chằm chằm Lý Nguyên, trong lòng không tự chủ được xuất hiện cảm giác sợ hãi vô hạn, khiến tay chân nàng lạnh như băng, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra.
Trong nội tâm nàng đang điên cuồng reo hò.
Tại sao Lý tiền bối lại ở đây? không phải là hắn biến mất sao?
Tại sao Bạch Tố Trinh và Lý tiền bối có vẻ quen biết?
Chẳng lẽ mới vừa rồi không phải là miệng Mộc Tra bị rút gân, mà là muốn ta đi mau? Ài, sao ta lại ngớ ngẩn như vậy, không hiểu nhắc nhở của Mộc Tra?
Trong lòng Quan âm sinh ra một luồng hối hận thật sâu, hận không đánh bản thân hai bạt tai.
Nếu như muốn để Quan âm chọn lựa một người khiến nàng ấn tượng sâu nhất, khiến nàng sợ hãi nhất, nàng sẽ không chút d dự lựa chọn Lý Nguyên.
Suy cho cùng, đây cũng là cường giả có thể khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn vả miệng, đây là người hầu, là Đại Năng thần bí có thể chém giết Chuẩn Đề Thánh Nhân.
Mặc dù đi lâu như vậy nhưng mỗi khi Quan âm nhớ tới bối cảnh tiếp xúc với Lý Nguyên, nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi.
Ngay cả ý nghĩ tìm Lý Nguyên báo thù mà nàng cũng không có.
Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, bản thân lại gặp phải Lý Nguyên lần nữa! Chẳng lẽ chính hắn là nghĩa phụ của Tiểu Tê Tử?
Ngàn vạn đừng như vậy! Quan âm tuyệt vọng hô lên.
Mặc dù trong lòng Quan âm chuyển qua vô số ý niệm trong đầu, chẳng qua, nàng lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi rất nhanh, chỉ thấy nàng cũng lấy từ trong lòng ngực ra một miếng truyền tấn phù đặt ở bên tai, kinh ngạc nói: “Cái gì, Như Lai náo loạn muốn hoàn tục? Nhiên Đăng náo loạn muốn kết hôn? Được, ta biết, ta sẽ trở về.”
Vừa nói, nàng vừa xoay người chuẩn bị rời khỏi khách điếm.
Lý Nhị Bên cạnh thấy vậy có chút ngây ngốc?
Như Lai hoàn tục? Nhiên Đăng muốn kết hôn? Vậy còn đi lấy kinh hay không?
“Chẳng lẽ, ngươi thật sự cảm thấy, ngươi có thể đi như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận