Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1886 - Lý Nguyên là thánh mẫu sao?

Với địa vị của Huyền Từ đại sư, ngược lại là phù hợp với thân phận đại ca dẫn đầu.
Điều này cũng có thể giải thích, tại sao nhiều người như vậy, cũng không muốn cho ta biết thân phận của đại ca dẫn đầu.
Nhưng, nếu như Huyền Từ đại sư thật sự là đại ca dẫn đầu sát hại cha mẹ ruột ta, thì ta có thể ra tay với Huyền Từ đại sư sao?
Huyền Từ đại sư chẳng những là người công chính, hơn nữa còn chiếu cố cho ta rất nhiều, ta làm thế nào có thể ra tay được?
Nhưng nếu không báo thù, đây chính là kẻ thù giết cha ta!
Trong lòng Kiều Phong có rất nhiều suy nghĩ, sắc mặt như biến đổi không dừng.
Mà những người xung quanh, nhìn xem biểu hiện của Kiều Phong, hơn nữa Kiều Phong cũng không phủ nhận suy tính của Lý Nguyên, điều này hoàn toàn có thể chứng minh một chuyện.
Đó chính là, Lý Nguyên thật sự có thể suy tính ra nghi hoặc mà Kiều Phong muốn hỏi.
Nói cách khác, Lý Nguyên thật sự có thể suy tính quá khứ và tương lai.
Ào!
Trong lòng của mỗi người, cũng trở nên kích động lên.
Ánh mắt nhìn Lý Nguyên, cũng càng trở nên nóng bỏng và khát vọng.
Kiều Phong nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, hắn cung kính hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, xin hỏi những lời ngài nói là thật sao? Đại ác nhân thật sự là cha ta?”
“Nhưng không phải cha ta đã chết rồi sao? Hắn làm sao lại có thể là đại ác nhân được?”
Về phần Huyền Từ đại sư là đại ca dẫn đầu, Kiều Phong không hỏi xem có phải hay không, bởi vì trong lòng hắn đã tin tưởng tám phần.
Hơn nữa, việc này cũng dễ kiểm chứng.
Lý Nguyên ăn một miếng móng heo nhỏ, lúc này mới mở miệng từ tốn nói ra: “Có phải thật hay không, ngươi có thể tự mình đi kiểm chứng.”
Nói xong, hắn không lên tiếng nữa.
Sở dĩ hắn nói có Kiều Phong biết chuyện đại ác nhân cùng với đại ca dẫn đầu, là vì cái người tên Kiều Phong này, thật sự xứng với hai chữ “anh hùng”, làm việc đại công vô tư, còn mang lòng muôn dân trăm họ.
Bởi vậy, Lý Nguyên không hy vọng bi kịch của Kiều Phong tái diễn, cuối cùng là tự tay giết chết người mình yêu, mà kết cục là không được tự sát, cho nên, lúc này Lý Nguyên mới sảng khoái chủ động chỉ ra điểm làm cho Kiều Phong hoang mang.
Thế nhưng, tuy Lý Nguyên có hảo cảm với Kiều Phong, nhưng chỉ điểm ra một chút cũng đủ rồi.
Nói nhiều hơn nữa, hắn cũng không phải là bảo mẫu của Kiều Phong.
Kiều Phong thấy Lý Nguyên không lên tiếng nữa, cũng không tức giận, mà ngược lại cung kính thi lễ với Lý Nguyên một cái, rồi lại bước xuống khỏi chỗ ngồi.
A Chu cải trang thành một tiểu lão đầu bên cạnh thấy thế, lập tức lặng lẽ kéo ống tay áo của Kiều Phong.
Nàng truyền âm nói: “Kiều đại ca, nếu như chuyện đã hỏi rõ ràng rồi, sao chúng ta còn không đi?”
“Ở lại nơi này, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Kiều Phong truyền âm nói: “Chính là bởi vì nơi này sẽ có nguy hiểm, cho nên ta không thể lập tức rời đi… Lý công tử sảng khoái nói cho ta những vấn đề làm ta băn khoăn nhiều ngày như vậy, ta làm sao có thể có ân không báo, ngồi nhìn Lý công tử bị đàn sói bao vây?”
Hắn khuyên nhủ A Chu: “Nơi này rất nguy hiểm, A Chu ngươi nên rời đi trước, nếu không đợi lát nữa xảy ra xung đột, chỉ sợ ta không chú ý được ngươi.”
A Chu: “Kiều đại ca không đi, ta cũng không đi. Hơn nữa, ta không phải là nữ nhân tay yếu chân mềm, ta tự có thể bảo vệ chính mình.”
Kiều Phong thấy A Chu không muốn rời đi một mình, tuy trong lòng có hơi lo lắng, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Cùng lắm là dùng một đôi tay không, giết ra một đường máu thôi!
Sau khi thấy Kiều Phong ngồi xuống, một bóng người mặc áo đen, đội mũ vành rộng lập tức sốt ruột đứng lên.
Đó là Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo, Nhậm Doanh Doanh.
Chỉ thấy nàng mong chờ tay ôm thành quyền hỏi Lý Nguyên: “Tại hạ Nhậm Doanh Doanh, bái kiến Lý công tử. Xin hỏi Lý công tử, ngài có thể suy tính ra tung tích của cha ta không?”
Lý Nguyên vừa ăn đồ ăn, vừa bình tĩnh gật đầu nói: “Ngược lại là có biết.”
Vẻ mặt Nhậm Doanh Doanh kích động nói: “Cha ta ở đâu? Mong được Lý công tử chỉ giáo, Nhậm Doanh Doanh nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Lý Nguyên lại không nói cho Nhậm Doanh Doanh tung tích của Nhậm Ngã Hành, mà là hỏi lại: “Tại sao ta phải nói cho ngươi?”
Gương mặt xinh đẹp của Nhậm Doanh Doanh dưới chiếc mũ vành rộng lập tức sững sờ.
Có vẻ như nàng không ngờ rằng Lý Nguyên sẽ hỏi nàng một câu như vậy.
Ngoại trừ Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc ra, những người trong đại sảnh cũng vô cùng kinh ngạc, bao gồm cả Kiều Phong.
Dù sao thì, khi Lý Nguyên giải đáp những nghi hoặc của Kiều Phong thì đâu có nói ‘ta tại sao phải nói cho ngươi’ như thế đâu.
Mà là rất chủ động sảng khoái trả lời nghi ngờ của Kiều Phong.
Mọi người đều nghĩ, con người Lý Nguyên này có chút thánh mẫu, hẳn là rất dễ nói chuyện.
Hoặc là bị mọi người dọa sợ, cho nên khi mọi người hỏi không dám giấu diếm.
Không ngờ tới, con người hắn dường như không giống thánh mẫu, cũng không dễ nói chuyện.
Bộ dạng cũng hoàn toàn không giống như bị dọa sợ.
Cái này, có chút khó xử lý!
Nhậm Doanh Doanh lấy lại tinh thần, nàng khó hiểu hỏi Lý Nguyên: “Vậy tại sao ngươi vừa rồi lại trả lời vấn đề của Kiều Phong? Người ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi đã trả lời trước rồi!”
Tại sao Lý Nguyên muốn giải đáp những nghi ngờ của Kiều Phong?
Điểm này, ngoại trừ Nhậm Doanh Doanh không nghĩ ra, mọi người trong đại sảnh, cũng đồng dạng không hiểu.
Thậm chí bao gồm cả chính bản thân Kiều Phong.
Lý Nguyên vừa không chút hoang mang ăn uống, vừa bình tĩnh trả lời: “Bởi vì ta thấy hắn tương đối thuận mắt.”
Nhậm Doanh Doanh: “…”
Kiều Phong: “…”
Mọi người: “…”
Tất cả mọi người đều bị lý do của Lý Nguyên làm cho bó tay rồi.
Đặc biệt là Nhậm Doanh Doanh, trong lòng càng cực độ cạn lời.
Nghĩ tới việc ta đường đường là Nhậm đại tiểu thư, Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo, dáng dấp không được gọi là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng coi như được hoa nhường nguyệt thẹn đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận