Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2321 - Ba kẻ tham ăn!

Nàng không nhịn được phát ra tiếng thán phục.
Trứng muối này lòng trắng dai dai, lòng đỏ trứng mềm mềm, còn xen lẫn tiên hương của ớt xanh, cay mà không khô, quả thực ngon đến bất ngờ.
Nhạc Linh San không nghĩ tới, một món ớt xanh trứng muối đơn giản, lại cũng có thể ngon đến vậy.
Hơn nữa, không chỉ có ớt xanh trứng muối ngon, miến hấp sườn, ớt xào thịt, canh dưa chuột trứng gà, thậm chí chỉ là cơm, đều ngon đến bùng nổ.
Hơn nữa, làm nàng kinh ngạc là, những nguyên liệu nấu ăn nhìn như rất bình thường này, lại không hề sản sinh tạp chất trong người giống như nguyên liệu nấu ăn bình thường khác.
Rốt cuộc Lý Nguyên làm sao làm được?
Cát Tường từ sau khi động đũa, cái miệng nhỏ, hăng say ăn không ngừng.
Ăn đến mức hai má trắng nõn của nàng căng tròn.
Môi nhỏ dầu mỡ bóng nhẫy, thỏa thỏa một kẻ tham ăn.
Ba người Dương Thiền, Nhạc Linh San, Cát Tường ăn ngấu ăn nghiến, cũng chỉ có Lý Nguyên vẫn thong dong, động tác ưu nhã đạm nhiên.
Sau khi ăn xong một chén cơm nhỏ, mỗi món ăn đều ăn mấy đũa, Lý Nguyên kết thúc ăn cơm, sau đó đến khu cờ bàn uống trà nghỉ ngơi.
Đã không có Lý Nguyên ở đây, Dương Thiền và Nhạc Linh San chỉ cảm thấy đã không còn trói buộc, tức khắc cởi bỏ phong ấn, bắt đầu toàn lực giành đồ ăn.
Tựa như quỷ chết đói đầu thai.
Dương Thiền thấy Nhạc Linh San ăn quá nhanh, món ngon trong mâm, đang lấy tốc độ mắt thường ít đi, nàng không nhịn được nhắc nhở: “Nhạc muội muội, ngươi đừng tỏ ra đói khát như vậy không, phải thục nữ.”
Nhạc Linh San: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, ngươi có bản lĩnh thì đừng giành với ta.”
Thấy Nhạc Linh San không cần hình tượng, chỉ cần mỹ thực, Dương Thiền bất đắc dĩ nói: “Lúc trước không phải ngươi đã nói ngươi không có dục vọng với đồ ăn à? Sao bây giờ lại giành với ta? Ngươi nói chuyện phải giữ lời chứ!”
Nhạc Linh San mặt dày nói: “Đó là ta không biết đồ ăn Lý công tử nấu ngon như vậy, bây giờ đã biết, ta tự nhiên thay đổi ý nghĩ.”
Dương Thiền lại nhìn Cát Tường, oán giận nói: “Cát Tường, tiểu bất điểm như ngươi, làm sao cũng có thể ăn nhiều như vậy!”
Cát Tường thích ý ăn đồ ăn của mình, căn bản không để ý tới Dương Thiền.
Sau một phen gió cuốn mây tan, mấy kẻ tham ăn lấy Nhạc Linh San giải quyết miếng trứng muối cuối cùng mà kết thúc chiến đấu.
Chỉ có điều, bất kể là Dương Thiền, hay là Nhạc Linh San, hoặc là Cát Tường, tất cả đều lộ ra biểu cảm chưa thỏa mãn.
Căn bản là không ăn đủ.
Lúc Nhạc Linh San đang âm thầm đắc ý chính mình đã cướp được miếng trứng muối cuối cùng, đúng lúc này, nàng nghe thấy Dương Thiền nói với nàng: “Nhạc muội muội, đừng ngồi nữa, nhanh đi rửa chén đi.”
Nhạc Linh San: “Thế sao ngươi không rửa?”
Dương Thiền đắc ý nói: “Phép tắc của nơi này là, ăn xong trước thì mặc kệ, ăn xong sau thì rửa chén. Ngươi là người cuối cùng ăn xong, cho nên ngươi phải rửa chén.”
Nhạc Linh San rốt cuộc hiểu ra, vì sao mình lại giành được miếng trứng muối cuối cùng.
Thì ra Dương Thiền đang chờ mình chỗ này.
Nàng bất đắc dĩ nói: “Được thôi, rửa chén thì rửa chén. Có thể ăn được mỹ vị ngon như vậy, rửa chén một lần cũng có lời.”
Dương Thiền: “Vậy ngươi từ từ rửa, ta đi tìm Lý Nguyên uống trà.”
Nói xong, Dương Thiền bèn chuẩn bị ly khai.
Song, nàng mới đi hai bước, chợt nhớ tới gì đó, nhắc nhở Nhạc Linh San: “Đã quên nói cho ngươi một chuyện, mấy cái nồi chén gáo chậu này có thể đều là bảo bối, lúc ngươi rửa nhất định phải cẩn thận, nếu không cẩn thận hủy hoại một món, cả người ngươi cũng phải bồi thường cho Lý Nguyên...”
Nói xong, nàng không đợi Nhạc Linh San nói gì, vội vàng chạy đi tìm Lý Nguyên uống trà.
Để lại hai người Nhạc Linh San và Cát Tường, còn có mớ hỗn độn đầy bàn.
Nhạc Linh San nhìn chén đũa trên bàn, vẻ mặt tò mò: “Những chén đũa này thực sự đều là bảo bối ư? Không cảm giác được mà!”
Nàng cầm một đôi đũa lên, xem xét cẩn thận một phen.
Bỗng nhiên, nàng chú ý tới, trên đôi đũa trúc này, vậy mà hiện đầy đường vân.
Những đường vân này hình như là đạo ấn phù văn gì đó, thoạt nhìn thần bí khó lường, huyền ảo vô cùng.
Chỉ là, bởi vì những đường vân này vô cùng nông, cho nên trước đó Nhạc Linh San lại không nhận thấy được.
Nhìn thấy những phù văn huyền ảo này, Nhạc Linh San theo bản năng tế ra thần thức, thuận theo những đường vân phù văn này, tìm kiếm.
Thình lình, ‘vụt’ một cái, Nhạc Linh San phát hiện thức hải của mình, thế mà đi tới trong một không gian thần bí khó lường, vô biên vô tận.
Trong không gian này, phù văn đầy rẫy chi chít, không đếm hết.
Những phù văn này, phát ra khí tức hoang cổ di viễn, cực kỳ kinh khủng.
Nhạc Linh San cảm thấy, bản thân dường như đã tiến vào sào huyệt Hỗn Độn Ma Thần, trong ngoài toàn thân, linh hồn, đều tràn đầy sợ hãi.
Vụt!
Nhạc Linh San không nhịn được hoảng sợ, cưỡng ép tách ra thần thức của mình.
Nàng phát hiện, chính mình vẫn đứng trong khách điếm.
Trong tay cầm đôi đũa kia.
“Chẳng lẽ, những chiếc đũa này, thật đúng là đều là bảo bối hay sao?”
Nghĩ đến loại khả năng này, Nhạc Linh San không kiềm được cảm thấy da đầu tê dại.
Phải biết rằng, khí tức đôi chiếc đũa này phát ra vừa rồi, khủng bố hơn Hàn Quang kiếm của nàng nhiều.
Người này phải ngang tàng bao nhiêu, mới có thể dùng những chí bảo này làm vật dụng sinh hoạt?
Nhạc Linh San lúc này càng lúc càng tin lời của Dương Thiền, có lẽ, Lý Nguyên thật sự là một vị đại năng vượt khỏi tưởng tượng của nàng.
Nếu không phải như vậy, tất cả mọi thứ trong khách điếm này, căn bản không cách nào giải thích được.
Suy nghĩ xuất thần một hồi, Nhạc Linh San nhìn thấy Cát Tường còn đang ngồi bên cạnh.
Trong lòng chợt động, nàng lập tức nói với Cát Tường.
“Cát Tường, ngươi cũng ăn cơm, ngươi giúp ta cùng rửa chén đi.”
Cát Tường nghe vậy, tức khắc trượt xuống từ trên ghế, sau đó bước ra chân ngắn, nhanh như chớp bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Nhạc Linh San thấy thế, khoé miệng không khỏi giật giật.
Tỏ vẻ rất cạn lời.
Haiz, đều là một đám quỷ lười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận