Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1051 - Đế Tuấn, Đông Hoàng sống lại (2)

Đại chiến Vu Yêu lúc trước, vào thời khắc cuối cùng của trận chiến, hắn đột nhiên đánh lén Đế Tuấn, cướp được Tiên Thiên linh bảo cực phẩm Hà Đồ Lạc Thư.
Cũng vì việc này mà dẫn đến kết cục Đế Tuấn bị Tổ Vu tiêu diệt.
Đây cũng là lý do vì sao hai người Lục Áp và Ô Sào luôn xem Côn Bằng là kẻ thù.
Lúc này, khi Côn Bằng phát hiện chân linh của Đế Tuấn và Thái Nhất tụ tập lại trên Thái Dương Tinh thì tâm trạng được nhiên không được tốt.
Hắn chuẩn bị ra tay, phá hư thuật tụ linh gọi hồn của Lục Áp và Ô Sào.
Nhưng mà hắn còn chưa ra tay thì đột nhiên lại cảm nhận được, từ Thái Tố Thiên và Tu Di sơn truyền đến một nhãn thần, mơ hồ như có ý cảnh cáo.
Côn Bằng thấy thế, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng không dám động thủ.
Bây giờ hắn mới làm Thánh không bao lâu, đồng thời trêu chọc Nữ Oa và Tây Phương Nhị Thánh, hắn còn chưa có can đảm này.
Trên Thái Dương Tinh.
Một sơn cốc đều là Thái Dương Chân Hỏa, sâu không thấy đáy.
Hai người Lục Áp và Ô Sào thiền sư đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai Huyết Kén lớn vô cùng trong ngọn lửa.
Hình dáng Huyết Kén giống như kén tằm.
Chỉ là có màu đỏ như máu.
Hơn nữa bên ngoài còn hiện đầy văn lộ chi chít dày đặc.
Nhìn giống như gân mạch huyết quản vậy, còn có ánh huỳnh quang đang lưu chuyển, cực kỳ quỷ dị thần bí.
Đồng thời, Huyết Kén còn nảy lên có quy luật, giống như Đại Đạo Chi âm, tràn đầy đạo vận vô tận.
Trong thiên địa có một luồng khí tức đặc biệt tụ về phía Huyết Kén.
Luồng khí tức này bao hàm linh khí chí cực tinh thuần, ý niệm loang lổ phức tạp trong đầu, thần thức thần bí vô cùng. Nhìn giống như có cực quang đang lấp lánh xung quanh Huyết Kén, rực rỡ vô cùng.
Ô Sào và Lục Áp nhìn hai Huyết Kén cực lớn này, trên mặt là vẻ kích động không thốt nên lời, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Nhưng trong sự hưng phấn kích động, đôi mắt của hai người còn lộ ra một chút lo lắng.
“Không nghĩ tới ‘Chân Linh Huyết Kiển’ sẽ tạo thành dị tượng lớn như vậy, phía trước có bố trí trận pháp áp chế nhưng căn bản không có tác dụng, cũng không biết có người nào đến phá hỏng nghi thức tụ linh gọi hồn hay không?”
Lục Áp thấp giọng hỏi.
Ô Sào thiền sư nói: “Hiện giờ chỉ có thể đi một bước, nhìn một bước, cũng may chúng ta đã gia nhập Tây Phương giáo, nếu thực sự nảy sinh biến cố, còn có thể cầu cứu Tây Phương Nhị Thánh và Nữ Oa nương nương ra tay”. Vừa kích động vừa thấp thỏm, hai người nhìn thấy Huyết Kiển bắt đầu biến hóa.
Khoảng qua một nén nhang, Huyết Kiển khổng lồ đột nhiên nổ tung, chói mắt giống như hai đạo sao Thái Dương sinh ra, khiến cho Lục Áp và Ô Sào mất đi thị giác trong một khắc ngắn ngủi.
“Quang quác!”
Ngay sau đó, hai tiếng kêu vang dội tựa như phượng hót ưng kêu, long ngâm hổ gầm, xuyên qua Hỗn Độn, vang khắp cả bát hoang bát cực.
Trong hỏa diễm thiêu đốt, xuất hiện hai con thần điểu vô cùng to lớn, thần dị phi thường, cả người kim sắc bốc cháy hừng hực, giang rộng đôi cánh đắm chìm trong ngọn lửa mặt trời chân chính.
Hai con thần điểu này có ba chân, đuôi phượng hoàng thật dài, thân quạ, đầu kim long, mỏ kền kền trông cực kì quái dị.
Chính là Tam Túc Kim Ô.
“Ha, ha, ha, Ngô Đế Tuấn, Ngô Thái Nhất, cuối cùng cũng theo tới Hồng Hoang rồi!”
Âm thanh thô bào mà hào hùng chấn động toàn thế giới.
Ngữ khí tràn ngập sung sướng.
Tất cả sinh linh ở Hồng Hoang tam giới này, đều nghe thấy hai luồng âm thanh chấn động này.
Vừa sợ hãi, vừa rung động.
“Đế Tuấn? Thái Nhất? Vậy mà chúng có thể sống lại?”
“Chẳng trách sao Thái Dương lại sinh ra dị tượng lớn như vậy, hóa ra là Thái Dương chi tử trùng sinh.”
“Thiên Đế và Yêu Hoàng sống lại, chỉ sợ sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn cho cả Hồng Hoang.”
“Cũng không hẳn, Hồng Hoang của hiện tại đã không còn là Hồng hoang của trước kia nữa rồi, Thiên Đế cùng Yêu Hoàng chỉ sợ còn không lo nổi thân mình, nói chi đến tạo ra biến cố.”
U Minh.
Trong một u cốc nào đó.
Hình Thiên nói với Cửu Phượng: “Không nghĩ tới, Đế Tuấn cùng Thái Nhất thế mà lại sống lại, xem ra chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ lên thôi.”
Cửu Phượng nghiêm túc gật đầu: “Cũng may, hiên giờ chúng ta đã thu thập đủ âm hồn cùng tinh huyết để triệu chân linh cùng trùng tu lại thân xác cho Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận.”
“Hài nhi bái kiến phụ vương, thúc phụ. Chúc mừng phụ vương, thúc phụ phá kén trùng sinh.”
“Hài nhi bái kiến phụ vương, bá phụ.”
Ô Sào thiền sư cùng Lục Áp thấy Tam Túc Kim Ô phá kén trùng sinh liền vội vàng hành lễ.
Đế Tuấn cùng Đông Hoàng vừa nhìn thấy Lục Áp và Ô Sào, không khỏi nhíu mày. Không phải họ không nhận ra hai đứa con của chính mình, mà bởi vì, họ chú ý tới hai cái đầu trọc lốc, mặc áo cà sa, dáng vẻ thuộc Tây Phương giáo của Lục Áp và Ô Sào.
Điều này khiến hai người vô cùng khó chịu.
“Các ngươi vì sao lại xuống tóc thế?”
Giọng điệu hỏi có chút không hài lòng.
“Ài.”
Ô Sào thiền sư thở dài: “Việc này nói đến thì dài, rất lâu trước kia, chúng con đã gia nhập Tây Phương giáo.”
Đế Tuấn lạnh mặt: “Kim Ô chúng ta chính là hoàng đế của yêu tộc, thống trị chư thiên vạn giới, các ngươi là thái tử yêu tộc, hiện giờ cũng tu luyện đến chuẩn thánh, thế nào lại không cai quản yêu tộc cho tốt, ngược lại lại đi gia nhập cái Tây Phương giáo chết tiệt đó? Không phải là làm mất mặt yêu tộc chúng ta sao?”
“Các ngươi như thế này, làm sao có thể kế thừa đế vị cơ chứ?”
Thái Nhất tiếp lời: “Lui một vạn bước, các ngươi muốn gia nhập giáo phái, huyền môn nào đó cũng tốt hơn Tây Phương giáo kia bao nhiêu lần?”
Thời điểm Vu Yêu thống trị thế giới, Tây Phương giáo phải nói là không có cảm giác tồn tại.
Ngoại trừ hai vị thánh nhân, cũng chỉ có hai ba con chó con mèo làm môn hạ đệ tử.
Đừng nói so sánh với tộc Vu Yêu, so với A Tu La tộc của Minh Hà lão tổ, thực lực cũng kém hơn rất nhiều.
Lục Áp thấy phụ vương còn giữ ký ức từ thời Vu Yêu đại chiến, nhất thời bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận