Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2082 - Tận mắt thấy căn nhà của hắn sụp đổ!

Dù sao lúc tứ đại gia tộc dựa vào Bắc Tĩnh Vương chắc chắn không thể nào chỉ lo cho thân mình, vì thế đã làm không ít chuyện trái pháp luật, trung gian kiếm lời cho túi tiền riêng.
Hôm nay bị điều tra ra thì rõ ràng là bị xét nhà, tịch thu và đi đày rồi.
Giống như Giả Bảo Ngọc, ngày hôm nay còn đang bị giam trong đại lao ở phủ Giang Nam, chờ đợi phán quyết.
Lưu bà bà tiếp tục giãi bày với Lý Nguyên: “...Ta chỉ là một bà lão, chắc chắn không thể quản được chuyện của triều đình, có muốn cũng không được. Có điều, cách đây mấy ngày, lão thân phát hiện ra nữ nhi của Phượng ca bị phường tranh mua rồi.
Lão thân đã nhờ người hỏi thăm, được biết phường tranh này thường mua những tiểu cô nương có dáng vẻ xinh đẹp từ từ bồi dưỡng, đợi sau khi những tiểu cô nương này trưởng thành, qua độ tuổi được pháp luật quy định sẽ đưa các nàng đến thanh lâu kiếm ăn. Đáng buồn là lão thân không thể giúp được cho Giả phủ, nhưng nói cho cùng thì cũng đã từng nhận ân huệ của Giả phủ cho nên cũng không đành lòng đứng nhìn Xảo Thư rơi vào hố lửa, vì thế muốn liều mang chuộc Xảo Thư về.
Chỉ tiếc đối phương nói giá rất cao, phải bảy ngàn lượng bạc mới đồng ý để người lại.
Lão thân định bán căn nhà này ở kinh thành, lại bán vài thứ đồ, góp đủ bạc rồi thì chuộc thân cho tiểu cô nương.
Tiếc là đối phương giục vội, mà trong khoảng thời gian ngắn căn nhà sẽ không bán được giá tốt, cho nên lão thân mong nếu như Lý chưởng quầy có nguồn lực dồi dào sẽ mua lại căn nhà của lão thân.
Vì thế mà đành mặt dầy đến tìm Lý chưởng quầy.”
Nói xong, Lưu bà bà trông đợi nhìn Lý Nguyên, nàng chỉ sợ Lý Nguyên sẽ từ chối mua căn nhà của nàng.
Thì ra là Lưu bà bà thấy hàng ngày Lý Nguyên đều ăn mặc cầu kỳ tinh tế, dáng vẻ là một quý công tử có tiền, cho nên lúc này mới cùng đường bí lối tìm đến Lý Nguyên nhờ trợ giúp.
Lý Nguyên nghe Lưu bà bà kể rõ ngọn ngành đầu đuôi xong thì không nói gì, chỉ đi đến kéo ngăn tủ bên trong, lấy đồ từ trong ngăn kéo ra, đổ hết lên quầy.
“Rầm rầm!”
Chỉ thấy một đống thỏi vàng, nén bạc rơi xuống quầy, chất thành một đống nhỏ.
Tất cả số tiền này là tiền phòng mà Lý Nguyên nhận được từ bao năm nay.
Hắn cũng chưa cần đến, đúng lúc này lại có tác dụng.
Lý Nguyên nói với Lưu bà bà: “Chỗ này vừa đúng có bảy ngàn lượng bạc, ta dùng bảy ngàn lượng bạc này mua ngôi nhà của ngươi.”
Lưu bà bà trông thấy Lý Nguyên lấy bạc ra, cũng đoán được Lý Nguyên sẽ giúp.
Nhưng khi nghe Lý Nguyên nói dùng bảy ngàn lượng bạc để mua lại nhà của nàng thì rất xúc động.
Bởi vì theo giá thị trường, căn nhà của nàng trị giá khoảng sáu ngàn lượng bạc, cho dù có gom góp thêm những thứ trong căn nhà này cũng chỉ được khoảng sáu ngàn rưỡi.
Có thể bán được bảy ngàn lượng bạc đã là rất cao rồi.
Điều này cho thấy nàng không cần phải bán đất.
Lưu bà bà liên tục nói cảm tạ: “Đa tạ Lý chưởng quầy đã giúp đỡ, lão thân cũng không khách sáo với Lý chưởng quầy nữa, ta sẽ đi tìm ngay người đứng ra làm thủ tục sang tên căn nhà cho Lý chưởng quầy.”
Lý Nguyên thoải mái đáp: “Chuyện sang tên không cần phải vội, trước mắt ngươi cứ đi chuộc người đi đã, khi nào về thì sang tên cũng không muộn.”
Lưu bà bà nghĩ đến Giả Xảo Thư còn đang chịu khổ ở đó, mà thủ tục sang tên này lại tốn không ít thời giờ cho nên cũng không từ chối lời đề nghị của Lý Nguyên.
Nhưng nàng vẫn rất cảm kích: “Lý chưởng quầy đúng là người thấu tình đạt lý, ngươi cứ yên tâm, ta chuộc người về sẽ lập tức sang tên cho ngươi ngay, quyết không nuốt lời.”
Lý Nguyên gật đầu, không hề lo lắng Lưu bà bà sẽ chơi xấu.
Ở giai đoạn Giả gia gặp biến cố mà Lưu bà bà còn có thể bán gia sản lấy tiền đi cứu người, chứng tỏ nàng là một người trọng tình trọng nghĩa.
Lưu bà bà không hề nấn ná thêm, nhận bạc rồi gấp gáp nói lời tạm biệt.
Nàng còn phải chạy đến Giang Nam chuộc người nữa.
Giang Nam phủ.
Nơi đó cách Trường An không quá xa.
Là một nơi đất sinh linh kiệt, non xanh nước biếc.
Những người ở nơi này đa phần là trồng dâu nuôi tằm cho nên ngành công nghiệp vải dệt rất phát triển.
Ngoài ra còn có một vài nhánh sông bên ngoài thành, chúng liên kết các thành thị với nhau, vì thế mà giao thông đường thủy vô cùng thuận tiện.
Từ Trường An đến Giang Nam chỉ cần ngồi thuyền hai ngày là đến.
Trong thành Giang Nam.
Bên ngoài một cái khách điếm.
Lúc này đang có rất nhiều người đứng xung quanh xem náo nhiệt.
Mọi người thi nhau chỉ trỏ.
“Ôi chao, không ngờ Tiết gia giàu có một phương ngày xưa, bây giờ lại suy bại đến mức này, đúng là tạo hóa trêu ngươi.”
“Có ai là không biết, trước kia đeo đầy vàng bạc, xa hoa dâm dật, giọng điệu như gió mùa thu, không ngờ, ngày hôm nay thậm chí đến tiền ở khách điếm cũng không có, còn để chủ tiệm đuổi ra ngoài.”
“Tiết gia còn may chán, tuy cấu kết với Bắc Tĩnh Vương nhưng Tiết lão gia chết sớm, chỉ bị triều đình tịch thu những đồ vật phi pháp, người nhà đều không bị sao. Không như Giả gia, Vương gia, Sử gia đâu có được may mắn như vậy, gia chủ của tam gia đều bị bắt tra khảo hết rồi.”
“Đáng đời, ai bảo những người này đều là lòng tham không đáy, muốn tham ô phạm pháp.”
“Ai bảo không phải chứ, dựa vào tài phú và địa vị của bọn họ là thoải mái ăn mấy đời không hết rồi, đáng tiếc là không biết đủ.”
Ở vị trí trung tâm bị mọi người vây quanh có một phụ nhân, một tên mập mạp trẻ tuổi và một giai nhân khoảng mười sáu.
Chính là ba người Tiết phu nhân, Tiết Bàn và Tiết Bảo Thoa.
Lúc này đây, ba người này hoàn toàn không còn dáng vẻ hào hoa phong nhã như lần đầu gặp Lý Nguyên. Vẻ mặt người nào người nấy đều hết sức ảm đạm, phiền muộn, đặc biệt là Tiết Bảo Thoa, nàng thấy những người xung quanh xúm lại chỉ trỏ, hả hê thì xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận