Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 477 - Hoàng Phi Hổ là con rùa lông xanh?!!

Mấy người kiềm nén tính khí khuyên bảo Hoàng Phi Hổ một phen, nhưng Hoàng Phi Hổ chẳng những không bị lay động mà còn mắng nhiếc quở trách ngược lại mấy huynh đệ khuyên hắn tạo phản, nói mấy người họ là muốn hãm hại hắn trở thành kẻ bất trung bất nghĩa.
Chu Ký thấy Hoàng Phi Hổ cố chấp như vậy, suýt chút nữa là tức đến thổ huyết.
Đột nhiên, mắt hắn xoay chuyển, nghĩ ra một biện pháp.
“Ha ha ha!”
Hắn cố ý cười phá lên.
Hoàng Phi Hổ tức giận nói: “Tẩu tử ngươi chết thảm, ngươi lại cười cái gì?”
Chu Ký vừa không ngừng cười lớn, vừa nói: “Ta cười ngươi giữ chức vương vị, thân khoác mãng bào, tước lộc danh vọng, nếu như là biết tính tình của ngươi, sẽ nói ngươi là vì lao khổ công cao, mới có địa vị hiển hách như vậy.”
Nói xong, hắn lại lắc đầu cười lớn.
Hoàng Phi Hổ trầm mặt nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Chu Ký trêu tức nói: “Nhưng… những người không biết kia, chỉ sợ sẽ nói ngươi dựa vào sắc đẹp của tẩu tử, để làm vui lòng quân, như thế mới có được phú quý.”
Long Hoàn nghe vậy, bèn nhận ra dụng ý của Châu Kỳ, hắn cũng cố ý giả vờ cảm thán nói: “Haizz, cũng không biết sau này liệu có ai mắng huynh trưởng là một con rùa lông xanh không nữa.”
“Chỉ là tiếc thay cho danh tiết của tẩu tử!” Hoàng Minh lắc đầu thở dài nói.
“Được rồi, không cần nói nữa!”
Hoàng Phi Hổ bị Chu Ký và Long Hoàn châm chọc khiêu khích như vậy, tức tới mức hét lớn.
Tức chết ta rồi! Lão tử không phải là rùa lông xanh! Việc liên quan đến tôn nghiêm và danh tiếng của nam nhân, bây giờ Hoàng Phi Hổ cũng không thèm để ý đến lòng trung thành ngu ngốc kia nữa, hắn tức giận phân phó: “Thu thập hành lý, chúng ta tạo phản Triều Ca.”
Mọi người thấy Hoàng Phi Hổ cuối cùng cũng đồng ý tạo phản, không khỏi vui mừng khôn xiết, nhanh chóng thu dọn hành lý, gọi đủ gia tướng.
Hoàng Phi Hổ nghĩ đến điều gì đó, lập tức đi tìm tiểu nữ nhiHoàng Anh, dặn dò: “Anh Anh, trước đó tả đã ghi ngươi cho Lý Nguyên, hiện giờ Hoàng gia ta đại họa lâm đầu, con đường sau này không biết sẽ ra sao, ngươi mau thu thập hành lý, đến nhờ vả Lý Nguyên đi.”
Hoàng Anh đang trong độ tuổi đẹp nhất, dáng vẻ xinh xắn dịu dàng, trông yểu điệu mảnh mai, có vẻ đẹp mong manh như Đại Ngọc.
Nàng đã biết chuyện mẫu thân chết thảm, không nhịn được mà hai mắt đẫm lệ nói: “Nữ nhi nguyện đi theo cha, cùng phản lại Triều Ca.”
Tình hình lúc này rất gấp gáp, Hoàng Phi Hổ không có kiên nhẫn từ từ khuyên nữ nhi, hắn tức giận nói: “Ngươi đi theo bọn ta, chỉ là gánh nặng, chuyện này cứ quyết định như vậy, nhanh chóng thu thập hành lý của ngươi, sau đó đi tìm vị hôn phu của ngươi đi.”
Hoàng Anh không dám ngỗ nghịch phụ thân, chỉ có thể một mình đi thu thập hành lý.
Chuẩn bị một phen, Hoàng Phi Hổ mang theo một đám thân tín, lợi dụng bóng đêm lặng lẽ rời khỏi Triều Ca.
Hoàng Phi Hổ thân là Vũ Thành Vương, thủ vệ cổng thành vốn không dám ngăn cản, vì vậy hắn thuận lợi ra khỏi cổng thành.
Ra khỏi thành, mọi người liền tăng tốc.
Nhưng mà, đúng vào lúc mọi người đi đến một đoạn đường núi, đột nhiên phát hiện một chiếc xe ngựa đang dừng lại bên đường.
Chín con tuấn mã kéo chiếc xe ngựa nhìn chăm chú vào đám quân lính.
Bên cạnh xe ngựa, còn bày một cái bàn, vài cái ghế trúc.
Trên bàn đặt một bình rượu, hai cái ly rượu.
Một nam tử nho nhã tác phong nhanh nhẹn, vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi trên cái ghế.
Một nữ tử tuyệt thế mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn thì đang cầm một chiếc dù giấy, yên tĩnh đứng đằng sau vị nam tử.
Tuy đám người Chu Ký duyệt qua vô số người, nhưng lại chưa từng nhìn thấy một nữ tử nào phong hoa tuyệt đại, nam tử nào nổi bật bất phàm như vậy.
Nhưng, trời tối thế này mà bên đường lại xuất hiện một đôi nam nữ đẹp như yêu quái, thật sự là quá khó hiểu.
Mọi người đều không khỏi theo bản năng đặt tay lên chuôi đao, vẻ mặt đề phòng nhìn hai người kia.
Hoàng Phi Hổ nhìn thấy Lý Nguyên, bèn bảo đội ngũ đang chạy nhanh dừng lại.
Hắn nhảy khỏi Thần Ngưu ngũ sắc, đến trước mặt Lý Nguyên, trên mặt nói không ra sự suy sụp cùng bất đắc dĩ.
“Aizz, Lý lão đệ, không ngờ ta vậy mà lại rơi vào kết cục như thế này.”
Lý Nguyên đứng dậy khỏi cái ghế, bình tĩnh nói: “Vẫn khá tốt, trên thế gian này nhiều người còn thảm hơn so với ngươi.”
Hoàng Phi Hổ gật đầu, hắn nói với Lý Nguyên: “Ngươi đây là đặc biệt đến tiễn ta sao?”
Lý Nguyên cầm hai ly rượu lên, một ly đưa cho Hoàng Phi Hổ nói: “Biết ngươi phải rời khỏi Triều Ca, đặc biệt chuẩn bị một ly rượu nhạt.
Cũng không uổng công mọi người quen biết nhau hồi lâu.”
“Lý lão đệ có lòng rồi!”
Hoàng Phi Hổ cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Rượu ngon!”
Hắn phát hiện, rượu uống lần này vậy mà còn ngon hơn cả Tử Trúc Dịch, không nhịn được mà lớn tiếng khen ngợi một câu.
“Không ngờ Lý lão đệ lại còn để lại một tay, rượu ngon như thế, lúc trước cũng không biết đem ra chia sẻ.”
Hắn hơi trách móc Lý Nguyên.
Lý Nguyên uống cạn rượu trong ly, rồi mới nói: “Rượu này uống nhiều không có lợi, một ly là đủ rồi.”
Hoàng Phi Hổ đột nhiên cảm thấy cả người nóng hầm hập, giống như là có sức lực dùng không hết, huyết khí trong cơ thể điên cuồng lưu động, nhưng lại không hề cảm thấy khó chịu.
Sau một hồi quay cuồng, hắn phát hiện sức mạnh của bản thân không những tăng lên đến cực đại, mấu chốt là tinh thần của hắn, vậy mà còn nhanh nhẹn hơn trước gấp nhiều lần.
Bây giờ mặc dù là ban đêm, nhưng hắn đến đường vân của một chiếc lá cách đây vạn dặm cũng đều có thể nhìn rõ mồn một.
Tiếng nhảy cách đây vạn dặm của một con cóc, cũng vang lên bên tai rõ ràng.
Cảm giác nắm chắc tất cả động tĩnh ở xung quanh, thật sự là quá thần kỳ.
Trong lòng Hoàng Phi Hổ vừa mừng vừa sợ, hắn không nhịn được thầm cảm khái, rượu này quả thực là không giống bình thường.
Hắn thân là Vũ Thành Vương, vốn đã có số mệnh tối cao, tiên đan linh dược đối với hắn gần như là không có tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận