Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 484 - Thập Nhị Kim Tiên bị bắt, Lão Tử Nguyên Thủy ra tay!

Cùng lúc này.
Trong quân doanh Triều Ca, đám người Văn Trọng, Hạnh Hoàn, Bạch Lễ cũng nhìn thấy dị tượng khổng lồ trên bầu trời Tây Kỳ.
Tất cả mọi người đều có sắc mặt không tốt, lộ ra vẻ kinh hồn bạt vía.
“Sao Thánh Nhân đều ra ngoài hết vậy?”
“Thánh Nhân không phải cao cao tại thượng, cho dù thế gian bị diệt cũng thờ ơ sao?”
“Vậy mà Thánh Nhân lại đích thân ra tay, chỉ sợ Tam Tiêu nương nương nguy rồi.”
“Có lẽ Thánh Nhân sẽ không màng đến thể diện đúng không?”
“...”
Ngay lúc mọi người bàn tán sôi nổi, chỉ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi Trầm Hương Liên, Lão Tử cưỡi Thanh Ngưu, do Nhiên Đăng dẫn đường, Nam Cực Tiên Ông và Huyền Đô đại pháp sư đứng hai bên, bay về phía Cửu Khúc Hoàng Hà trận.
Nơi đi qua, khắp nơi mờ mờ, mùi hương lạ phức tạp, tản đầy rặng mây đỏ, có vẻ cực kỳ thần vận.
Đi tới trước Cửu Khúc Hoàng Hà trận, Nhiên Đăng đạo nhân lớn tiếng hét lên: “Tam Tiêu còn không ra ngoài tiếp giá.”
Tam Tiêu liếc nhìn nhau, lập tức đi tới phía trước trận pháp, khom người hành lễ với Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Vân Tiêu Quỳnh Tiêu Bích Tiêu bái kiến đại sư bá, nhị sư bá.”
Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh như băng, im lặng không nói gì.
Tam Tiêu tước đi tam hoa trên đỉnh của môn nhân hắn, tu vi vạn năm hủy ngay tức khắc, cho nên khiến thực lực Xiển giáo giảm mạnh, tất nhiên hắn cực kỳ bất mãn với ba người họ.
Hơn nữa trong lòng cũng phán quyết ba người họ tử hình.
Hắn khinh thường nói nhiều với ba người sắp chết này.
Lão Tử nhìn Tam Tiêu, thản nhiên nói: “Các ngươi không tuân thủ thanh quy, lại giúp Trụ nghịch trời, ngăn cản sư của Vương giả, cho nên dính gian nan hồng trần, hiện giờ trên bảng Phong Thần đã có tên các ngươi.”
Thấy đại sư bá vừa lên đã trách cứ bản thân, mặc dù trong lòng Vân Tiêu cực kỳ không vui, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn giải thích với hai sư bá: “Huynh trưởng Triệu Công Minh ta đang ở động phủ tu hành lại bị Nhiên Đăng đạo nhân chủ động tìm tới cửa đánh chết đệ tử của huynh trưởng, huynh trưởng chỉ tìm Nhiên Đăng đòi giải thích, không ngờ lại bị Lục Áp nguyền rủa chết, bọn ta là người thân của huynh trưởng, đương nhiên không thể ngồi yên mà không để ý.”
“Hơn nữa, bọn ta xuống núi cũng chỉ vì báo thù cho huynh trưởng, vốn không muốn liên lụy đến những người khác.
Chỉ là môn nhân Xiển giáo lại ỷ đông hiếp yếu, vây công bọn ta.
Bọn ta tức giận, lúc này mới bày trận pháp, nhưng cũng chỉ muốn đối phó Nhiên Đăng và Lục Áp mà thôi….”
“Nhưng tu sĩ Xiển giáo vẫn không chịu buông tha, còn mưu toan phá trận.
Mặc dù bọn ta bắt được tu sĩ Xiển giáo, nhưng nể tình Xiển giáo, Triệt giáo đều là Huyền Môn, vốn không làm tổn thương tính mạng của bọn họ.
Tất cả hành động của bọn ta, nhiều lần khắc chế, vốn không quá đáng, vẫn hy vọng hai sư bá minh giám.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hờ hững nói: “Cần gì phải nhiều lời, mặc kệ…
Là Triệu Công Minh, hay là các ngươi, xuống núi ngăn cản sư của Vương giả là đã phạm phải sát kiếp, nên lên bảng Phong Thần.”
Bích Tiêu thấy đại tỷ giải thích nhiều như vậy, nhưng một câu “phạm phải sát kiếp.” của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã xua đuổi, trong lòng lập tức tức giận đến tam thi nhảy múa.
Trong lúc tức giận, nàng cũng bất chấp uy nghiêm của Thánh Nhân, không chút khách sáo châm chọc nói: “Khó trách đệ tử Xiển giáo lại không nói lý như vậy, thì ra là thượng bất chính, hạ tắc loạn….”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy, không khỏi tức giận đến da mặt co giật, râu ria run rẩy.
Nam Cực Tiên Ông bên cạnh càng tức giận quát lớn: “Thật to gan, dám lên tiếng xúc phạm thiên nhan, mau tiến trận, đợi chịu chết đi.”
Quỳnh Tiêu khinh thường nhìn Nam Cực Tiên Ông, cười giễu nói: “Có bản lĩnh thì ngươi hãy vào phá trận, xem ai sống ai chết!”
Nói xong, Tam Tiêu lập tức xoay người biến mất ở trong Cửu Khúc Hoàng Hà trận.
Đợi sau khi Tam Tiêu tiến trận, Lão Tử cưỡi Thanh Ngưu, Nguyên Thủy ngồi Trầm Hương Liên do Bạch Hạc đồng tử điều khiển xe cũng tiến vào trận pháp.
Tam Tiêu thấy thế, không khỏi khiếp sợ.
Bọn họ vốn tưởng sẽ là ba người Nam Cực Tiên Ông và Nhiên Đăng, Huyền Đô đại pháp sư phá trận, tuyệt đối không ngờ Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự không màng thể diện, chuẩn bị đích thân ra tay.
Thánh Nhân không biết xấu hổ, chẳng phải là thiên hạ vô địch sao... Nữ Oa bất đắc dĩ lắc đầu: “Không ngờ Lão Tử với Nguyên Thủy Thiên Tôn lại thật sự không màng đến thể diện như vậy.”
Lý Nguyên không cho là đúng nói: “Cái gì mà thể diện hay không, cuối cùng vẫn là có thực lực mới có thể diện, không có thực lực, ngươi nói nhiều nguyên tắc hơn nữa cũng là uổng công.”
Nữ Oa dùng đôi mắt đẹp lưu chuyển sóng khói nhìn chằm chằm vào mắt Lý Nguyên, lại hỏi: “Ngươi thật sự không ra tay sao?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta nói rồi, không muốn.”
Nữ Oa ra vẻ tiếc nuối nói: “Vậy thì đáng tiếc ba tiểu mỹ nhân thật, sắp héo tàn rồi.”
Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ.
Hoàng Anh càng nghe càng hồ đồ.
Rốt cuộc bọn họ đang nói cái quái gì vậy... Vân Tiêu đứng trong mắt trận của Hỗn Nguyên Kim Đấu.
Nàng chất vấn Lão Tử với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Đại sư bá, nhị sư bá, tại sao các ngươi lại không màng thể diện, không màng đến thân phận, đích thân ra tay với mấy vãn bối, không sợ tu sĩ thiên hạ cười nhạo hay sao?”
Lão Tử với Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy, da mặt không khỏi run rẩy.
Trong lòng vừa giận vừa xấu hổ, còn có chút bất đắc dĩ.
Bọn họ cũng không muốn bất chấp thể diện ra tay với ba vãn bối, đặc biệt là ba vãn bối này còn là thế hệ nữ lưu.
Đáng tiếc, Tam Tiêu quá lợi hại, bởi vì ăn không ít Hỗn độn linh quả, tu vi hiện giờ của Tam Tiêu đã đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên đại viên mãn, mà bởi vì Vân Tiêu là Đông Phương Quỷ Đế, có khí vận củng cố, có thể phát huy ra thực lực tương đương với Chuẩn Thánh sơ kỳ, Cửu Khúc Hoàng Hà trận phối hợp Hỗn Nguyên Kim Đấu và Kim Giao Tiễn càng có uy lực vô song, đệ tử hai giáo hoàn toàn không phá được trận pháp này, cho nên bọn họ đành phải đích thân xuất thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận