Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 736 - Ngươi có thiếu con gái không?

Cha ta, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, kẻ gây khó chịu nhất không phải là ta sao?
“Huhuhu, tỷ phu, cứu mạng với!”
Tam Bản Phủ: “Ờm... ta thay bạn ta hỏi một chút, làm sao để có thể phòng bị cương thi báo thù?”
Phải biết rằng, biến cố của Huyền Vũ môn trước đó, hắn cũng là người tham gia, Lý Nguyên Cát còn bị hắn chém chết nữa.
Muội phu ta là Hoàng Đế: “Cùng câu hỏi, ta có người bạn cũng muốn biết.”
Ca ta là tên bại hoại: “Vô trung sinh hữu.”
Phụ An Đường: “+1.”
Lý Nguyên nhìn thảo luận trong nhóm, nhưng không trả lời tin nhắn, hắn lại nhìn về phía video livestream phía trên trong nhóm.
Tôn Ngộ Không và Đường Tăng đã dậy từ lâu, bắt đầu lên đường rồi.
Lúc này, đúng lúc hai người bị 6 tên cướp chặn lại giữa đường, muốn cướp bóc. Chỉ đáng tiếc, bọn chúng gặp phải Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cầm lấy Kim Cô bổng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là quét nhẹ một cái, 6 tên cướp đã bị thành thịt vụn.
Thấy Đường Tăng đang trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi đổ ra đầm đìa, niệm luôn A di đà phật. Hắn có hơi không đành lòng chỉ trích Tôn Ngộ Không: “Ngươi không nên ra tay tàn nhẫn như vậy, mặc dù bọn chúng là bọn cướp chặn giữa đường để cướp bóc nhưng chỉ cần đưa tới chỗ quan tòa là được, cũng chỉ là sung quân đi đày, tội không đáng chết. Ngươi rất thần thông, đánh đuổi bọn chúng là được rồi, việc gì phải lấy mạng chúng.”
Tôn Ngộ Không cười lạnh nói: “Hòa thượng các ngươi, thích giả vờ từ bi.”
Đường Tăng cãi lại: “Hòa thượng chúng ta rất từ bi, phổ độ chúng sinh, sao lại là giả vờ từ bi?”
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói: “Ví dụ mấy tên cướp này, nếu như ta không giết bọn chúng, bọn chúng còn không biết sẽ cướp của bao nhiêu người đi đường qua đây nữa, thậm chí là mất mạng. Những người đi qua bị cướp tài sản, chẳng phải tan cửa nát nhà sao? Ngươi thả mấy kẻ xấu đi nhưng lại làm hại vô số người tốt nhà tan cửa nát, đây không phải giả vờ từ bi thì là cái gì?”
“Cái này.....”
Đường Tăng nhất thời không có gì để đáp lại.
“Nhưng Phật môn chúng ta, coi trọng từ bi đã lâu, cho dù có là tội ác tày trời cũng nên cho bọn chúng cơ hội để làm lại, mà không thể giết chúng.”
Tôn Ngộ Không vác Kim Cô bổng lên vai, vừa đi vừa nói: “Đối với người tốt, chúng ta nên dịu dàng như gió xuân, đối với người xấu chúng ta vô tình giống như ngày đông giá rét. Dung túng cho tội phạm chính là phạm tội với người tốt.”
Người xem ở thành Trường An nghe thấy vậy, không khỏi đều trầm trồ khen ngợi.
“Đại Thánh nói hay lắm.”
“Tam quan của Đại Thánh, rất đúng đắn.”
“Quả thật không giống lời nói ra của một con yêu quái.”
“So với Đại Thánh, Đường Tăng hơi cổ hủ.”
“Yêu mất rồi, từ nay về sau, ta sẽ là fan của Đại Thánh.”
Dung túng cho tội phạm, chính là phạm tội với người tốt.
Đường Tăng nghiền ngẫm lời nói của Tôn Ngộ Không một phen, phát hiện lời của đối phương vậy mà lại rất có đạo lý.
Hắn không khỏi cảm khái một chút, nhanh chóng đuổi theo Tôn Ngộ Không: “Không ngờ, một tên yêu quái như người mà cũng có thể nói ra những lời triết lý như vậy.”
Tôn Ngộ Không nhìn thoáng qua Đường Tăng: “Đây không phải do ta nói. Còn nữa ta là người, không phải yêu quái.”
Đường Tăng khó hiểu hỏi: “Ngươi không phải là khỉ thành tinh à, sao lại là người.”
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nói: “Yêu bỏ đi thú tính chính là người, người có thú tính chính là yêu, ta đây sớm đã bỏ được thú tính đi rồi vậy nên là người.”
Biểu cảm của Đường Tăng chấn động, cảm thấy lời của Tôn Ngộ Không quá có triết lý rồi. Hắn cảm thán nói với Tôn Ngộ Không: “Ta phát hiện ngươi rất có Tuệ Căn, nếu như ngươi học Phật Pháp, tương lai chắc chắn có thể ngộ đạo thành Phật.”
Tôn Ngộ Không khinh thường nói: “Hòa thượng đều là một đám thiện ác bất phân, là những kẻ bất hiếu không biết xấu hổ, ta sẽ không bao giờ làm hòa thượng.”
Hai tay Đường Tăng tạo thành hình chữ Thập nói: “A di đà phật, thành kiến của thí chủ đối với Phật môn sâu quá rồi, sao chúng ta lại thiện ác bất phân, bất hiếu không biết xấu hổ chứ?”
Tôn Ngộ Không nói: “Vừa nãy ngươi muốn thả bọn cướp đi, chính là thiện ác bất phân. Hòa thượng không kết hôn, không sinh con chính là bất hiếu. Hòa thượng có tay có chân nhưng lại phải sống dựa vào hóa duyên, đó chính là không biết xấu hổ.”
Đường Tăng: “...”
Hắn muốn khóc quá.
Sao Phật môn trong miệng Tôn Ngộ Không lại kinh khủng vậy chứ?
Quan trọng là, từ tận đáy lòng hắn vậy mà lại cảm thấy tà thuyết ngụy biện của Tôn Ngộ Không còn có chút đạo lý?
A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi, sao ta có thể bị những tà thuyết ngụy biện làm lung lay chứ!
Đường Tăng nhanh chóng đọc thầm một đoạn Kinh Phật mới lấy lại được niềm tin của mình với Phật giáo.
Có vẻ như hắn vẫn chưa nắm rõ Phật pháp nên Tôn Ngộ Không mới nói mấy câu đã làm hắn dao động.
Miễn là lấy được Chân Kinh thì chắc chắn có thể phản bác lại những ngụy biện của Tôn Ngộ Không! Đường Tăng âm thầm tự cổ động bản thân.
Khán giả thành Trường An âm thầm gật đầu.
“Ta nghĩ Đại Thánh nói có lý. Hòa thượng thật sự có chút bất hiếu không biết xấu hổ!”
“Trước đây ta cũng không nghĩ gì, bây giờ nghĩ kỹ lại, tuy hòa thượng có tay có chân nhưng lại đi khất thực, thật sự là không thỏa đáng.”
“Hòa thượng không được kết hôn cũng không tiện.”
“… Tây Phương Linh sơn.”
Như Lai bỗng nhiên cảm nhận được thất bảo công đức bên trong ao Khí Vận đột nhiên giảm bớt một tầng, sắc mặt hắn không khỏi có chút buồn bực.
Hắn thật không ngờ mới nói với Tôn Ngộ Không mấy câu đã tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy.
Thẳng thắn như vậy thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận!
Sử dụng tốt có thể rất nhanh tỏa ra Phật pháp, nhưng một khi sử dụng không tốt cũng có thể rất nhanh mang lại danh tiếng xấu.
Xem ra phải nhanh chóng thuyết phục Quan Thế âm khuất phục Tôn Ngộ Không càng sớm càng tốt, tránh cho hắn lại ăn nói xằng bậy!
Sau khi Lý Nhị từ Hoàng cung trở về, Tiểu Tê Tử mang chuyện Lý Uyên, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát biến thành cương thi nói cho hắn nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận