Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 559 - Thế giới Hồng Mông bại lộ!

Sau khi rung động biến mất, một mảnh không gian Hồng Mông vô cùng vô tận, lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Đặng Thiền Ngọc, Long Cát công chúa, Hoàng Thiên Tước, cùng với Hoàng Anh đều lộ vẻ mặt trợn mắt há mồm.
Mặc dù Hoàng Anh biết mấy ngày trước Lý Nguyên đi vào không gian Hồng Mông trong hồ nước, nhưng thật ra nàng không có một chút khái niệm gì về không gian Hồng Mông.
Nghe không gian Hồng Mông rất cao thượng, nhưng rốt cuộc cao thượng như thế nào, Hoàng Anh không nói ra được.
Mà giờ khắc này, sau khi nàng tận mắt nhìn thấy diện mạo thực sự của không gian Hồng Mông thì nàng mới rõ ràng cảm nhận được, rốt cuộc không gian Hồng Mông không thể tin nổi đến cỡ nào.
Chỉ thấy không gian Hồng Mông này vô biên vô hạn, chiều dài, chiều rộng, chiều cao của nó không thể đếm được.
Ở trong không gian Hồng Mông, huyền quang lơ lửng chi chít, không đếm rõ.
Bên trong những huyền quang này, mỗi cái là một thế giới Hỗn Độn.
Trong mấy thế giới Hỗn Độn này, có thế giới toàn bộ đều là Hỗn Độn chi khí, không có gì cả, cũng có thế giới lại đầy rẫy từng đại lục.
Những đại lục, chính là từng thế giới Hồng Hoang.
Thế giới Hồng Hoang có đại lục là mặt bằng, có đại lục là hình tròn, có hình dáng dãy núi, còn toàn bộ thế giới là nước, hoặc toàn bộ là lửa, toàn bộ là gió… có vẻ thiên hình vạn trạng.
Trên những thế giới Hồng Hoang này, có núi cao, có nước chảy, có hoa cây cỏ, sinh linh vạn tộc, nhìn có phần phồn hoa hơn thế giới Hồng Hoang.
Nhóm người Đặng Thiền Ngọc, Long Cát công chúa, Hoàng Thiên Tước, Hoàng Anh ngây ngốc nhìn vô số thế giới trong hồ nước, chỉ cảm thấy vô cùng rung động, vô cùng ảo mộng.
Có một loại ảo giác nhìn cả vũ trụ vạn vật, chúng sinh vạn tộc.
Đây rốt cuộc là thực lực gì, mới có thể nhét nhiều thế giới Hỗn Độn như vậy vào trong một hồ nước?
Long Cát công chúa chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Da đầu Đặng Thiền Ngọc không nhịn được rạn nứt.
Hoàng Thiên Tước chấn kinh đến trực tiếp quên hô hấp.
Tròng mắt Hoàng Anh sắp rơi ra ngoài hốc mắt.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Đặng Thiền Ngọc mới dần dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt nàng dại ra hỏi Thược Dược hỏi: “Sao, sao mà làm được vậy? Sao biến hồ nước thành thế giới Hồng Mông vậy?”
Thược Dược bất đắc dĩ nói: “Sao giải thích với ngươi đây? Hiểu được thì tự nhiên hiểu, không hiểu thì có giải thích cũng không hiểu.”
“Vậy khi nào Lý công tử trở về?”
Long Cát công chúa hỏi.
Thược Dược: “Cái này không nói rõ ràng, nếu như công tử giải quyết xong phiền toái sẽ trở lại, thời gian một cái nháy mắt.
Nhưng nếu công tử muốn lưu lại ở bên trong một chút, mấy ngàn mấy vạn năm cũng có thể.”
Mấy ngàn năm? Vẻ mặt Đặng Thiền Ngọc đau khổ, vậy không phải ta thành gái lỡ thì sao?
“Tỷ phu không ở đây, làm sao bây giờ?”
Hoàng Thiên Tước có phần hoang mang lo sợ nói.
Hoàng Anh nghe thấy đệ đệ gọi tỷ phu, gò má lập tức đỏ như quả táo.
Khi tâm trạng mọi người khác nhau, một bóng dáng tay áo bồng bềnh, giẫm lên mây đen đột nhiên bay ra từ trong thế giới Hồng Mông.
“Haha, là Lý Nguyên!”
Đặng Thiền Ngọc nhìn thấy người, không khỏi vui mừng nhảy cẫng lên.
Người này hiển nhiên là Lý Nguyên.
Lý Nguyên rơi trong viện, nhìn thấy Đặng Thiền Ngọc, Long Cát công chúa không khỏi gật đầu: “Các ngươi đã tới rồi.”
Đặng Thiền Ngọc gật đầu: “Bọn ta có một chuyện quan trọng muốn tìm ngươi hỗ trợ.”
Lý Nguyên đi xuống từ trên mây đen, mây đen không biến mất, mà trôi lơ lửng ở không trung, hình dáng biến ảo không chừng.
Cho đến lúc này, mọi người mới chú ý tới, mây đen này có một đôi mắt và miệngcằm.
“Hắn sống à?”
Hoàng Thiên Tước kinh ngạc hỏi.
Lý Nguyên mỉm cười gật đầu nói: “Hắn đương nhiên là sống, lần này ta đi thế giới Hồng Mông, chính là vì xử lý tai họa hắn làm ra.”
“Hắn là yêu quái gì? Làm ra tai họa gì vậy?”
Đặng Thiền Ngọc có chút tò mò nhìn mây đen.
Lý Nguyên: “Hắn là Chúa Tể Vực Sâu, thông qua hủ hóa bản nguyên thế giới khác làm thực lực mình lớn mạnh.
Trước đó không lâu hắn xông vào không gian Hồng Mông của ta, phá hư không ít thế giới Hỗn Độn, thế nên ta đi vào lôi ra ngoài.”
Thu thập Chúa Tể Vực Sâu hiển nhiên không mất bao nhiêu thời gian, thậm chí cũng không cần đích thân Lý Nguyên động thủ.
Sở dĩ hắn đích thân đi một chuyến là bởi vì hắn phát hiện, một thế giới Chúa Tể Vực Sâu từng hủ hóa trước kia lại là thế giới Thục Sơn kiếm hiệp truyện hắn từng đọc trong một quyển tiểu thuyết.
Vì vậy hắn không nhịn được tò mò, ở lại mấy ngày trong thế giới Thục Sơn kiếm hiệp truyện.
Chỉ tiếc, thế giới Thục Sơn đã bị Chúa Tể Vực Sâu hủ hóa nhiều năm, nhân vật ở bên trong, không phải bị Ác Ma Vực Sâu giết chết thì cũng hiến tặng linh hồn cho Chúa Tể Vực Sâu, trở thành một thành viên của Ác Ma Vực Sâu.
Ngay cả Lý Anh Quỳnh cũng đã trở thành một Ác Ma Vực Sâu, không thể không tuân theo ý chí của Chúa Tể Vực Sâu.
Vì vậy Lý Nguyên cảm thấy có phần không thú vị, chỉ ở mấy ngày rồi trở lại.
Về phần chuyện của Phương Hận Thiên thì hiển nhiên hắn biết.
Chỉ có điều bởi vì hắn thấy mặc dù mỗi lần Phương Hận Thiên ra tay nhìn rất nặng, nhưng không đả thương nguyên thần người khác, thế nên hắn không vội trở về xử lý.
Mấy người Đặng Thiền Ngọc, Long Cát công chúa tò mò đánh giá Chúa Tể Vực Sâu một phen, không thể tưởng tượng một tên nhìn giống như đoàn bông gòn màu đen lại phá hủy không ít thế giới Hỗn Độn.
Sau khi đánh giá một hồi, cuối cùng Đặng Thiền Ngọc nhớ ra việc chính, nàng tập trung ý chí, nói với Lý Nguyên: “Lần này bọn ta đặc biệt tới tìm ngươi, là có một việc muốn thỉnh giáo ngươi. Không biết ngươi có thể suy tính ra lai lịch của Phương Hận Thiên không?”
Hoàng Thiên Tước sợ Lý Nguyên không biết Phương Hận Thiên là ai, giải thích: “Phương Hận Thiên là một người quái dị đột nhiên xuất hiện…”
Lý Nguyên thoải mái khoát tay, ngăn cản Hoàng Thiên Tước giải thích, nói: “Cái này không cần suy tính, Phương Hận Thiên là người hầu cất rượu trong quán rượu của ta, mấy ngày trước hắn bị Thân Công Báo xúi giục, một mình từ bên trong quán rượu chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận