Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1880 - Từ điển của Lý Nguyên

Quách Phù Dung trợn trắng mắt: “Vậy trong từ điển của ngươi nhất định có một nửa chữ đều là ‘tìm đường chết’ nhỉ?”
Lý Nguyên: “Đều là người khác ở trước mặt ta tìm đường chết.”
Lão Bạch: “Ta cảm thấy, trong từ điển của Lý Nguyên, một nửa chữ chắc là ra vẻ.”
“Ta tán thành.”
Quách Phù Dung nói.
Lý Nguyên: “...”
Nói thật, hắn chưa từng cảm thấy, chính mình ra vẻ bao giờ.
Lúc mọi người ở đây đang nói chuyện, chỉ nghe thấy một trận tiếng bánh xe chuyển động từ xa đến gần.
Rất nhanh, chỉ thấy một con tuấn mã, kéo một chiếc xe ngựa, dừng trước cửa Đồng Phúc khách điếm.
Xa phu đánh xe, là một đại hán râu quai nón vóc người lực lưỡng, khổng võ hữu lực.
Đại hán râu quai nón mạnh mẽ nhảy xuống xe ngựa, sau đó cầm lấy một cái ghế đơn, đặt ở cửa xe ngựa.
Hắn vén rèm xe ngựa, lập tức lộ ra một nam nhân trung niên không cao không thấp, không mập không ốm, mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, hai bên tóc mai đã có một chút tóc bạc, đang khoanh chân ngồi trên thảm lông chồn trong xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, còn dùng bếp lò hâm nóng một bình rượu ngon, mùi rượu thấm vào ruột gan, theo rèm cửa bị xốc lên, mà phiêu tán trong không khí.
Nam nhân trung niên thoạt nhìn có vẻ hơi nghèo túng vất vả, dáng vẻ dãi gió dầm sương, lộ vẻ vô cùng tiều tụy.
Trên mặt, luôn có một lớp buồn bã không lau đi được.
Song, ánh mắt của hắn lại rất ôn nhu, khiến cho tướng mạo vốn bình thường của hắn, cũng có vẻ đặc biệt ôn nhu.
Lúc này, trong tay nam nhân trung niên cầm một thanh tiểu đao, đang điêu khắc gì đó lên một khối gỗ.
Nhìn đường nét khối gỗ, hình như là dáng dấp của một người.
Vẫn là dáng dấp nữ nhân.
“Công tử, đến rồi.”
Đại hán râu quai nón cung kính nói với nam nhân trung niên đang điêu khắc.
Nam nhân trung niên nghe vậy, mới dừng động tác điêu khắc.
“Khụ khụ khụ.”
Bỗng nhiên, hắn che miệng, ho nhẹ mấy tiếng.
Đại hán râu quai nón thấy thế, không kiềm được quan tâm hỏi: “Công tử, ngươi không sao chứ?”
Nam nhân trung niên lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không sao, bệnh cũ.”
Nói xong, hắn bèn đứng dậy bước xuống xe ngựa, sau đó dùng ánh mắt ôn nhu, quan sát Đồng Phúc khách điếm.
“Chính là chỗ này.”
Nam nhân trung niên lẩm bẩm.
“Công tử, mời vào bên trong.”
Đại hán râu quai nón theo trung niên nam tử đi về phía khách điếm.
Nhìn hai người kỳ quái này, đám người Đồng Tương Ngọc, Lão Bạch, Quách Phù Dung không khỏi thầm liếc nhau.
Ánh mắt mấy người chuyển động không ngừng.
Đang dùng ánh mắt giao lưu.
“Hai người này bộ dạng khả nghi, chắc không phải là cao thủ hắc bạch lưỡng đạo đấy chứ? Thế mà tới nhanh như vậy?”
Đồng Tương Ngọc có phần hoảng loạn.
“Nhìn có chút giống, lại có chút không giống.”
Quách Phù Dung nói như chưa nói.
Đại Chủy: “Hẳn không phải cao thủ, cao thủ nào mà như ma ốm thế kia?”
Lữ Tú Tài: “Đại Chủy không hiểu được đâu, cái này gọi là tương phản manh, ngươi xem những tiểu thuyết tiên hiệp đó, rất nhiều cao thủ đều là phế nhân, nữ nhân, hoặc là tiểu hài tử.”
Lão Bạch giọng điệu nghiêm túc nói: “Mọi người đề cao cảnh giác, người này không nên khinh thường, ta ở trên người hắn cảm nhận được một luồng khí tức đặc thù, làm ta dựng tóc gáy, như bị tử vong nhìn thẳng vào.”
Thấy Lão Bạch nói nghiêm túc như vậy, Đồng Tương Ngọc hơi sợ sệt: “Lão Bạch, nhanh đuổi bọn họ đi, cứ nói chúng ta đã ngừng kinh doanh, mấy ngày nay không mở cửa.”
Lão Bạch nghe vậy, trên mặt tức khắc lộ ra cả nụ cười cả người lẫn vật đều vô hại, nghênh đón hai người kỳ quái: “Hai vị khách quan nghỉ chân hay là ở trọ?”
Đại hán râu quai nón: “Ăn cơm trước, lại xem có cần ở trọ không, được rồi, sắp xếp một người cất kỹ xe ngựa của bọn ta, dùng đậu thượng đẳng cho ngựa bọn ta ăn.”
Vẻ mặt Lão Bạch áy náy nói: “Ngại quá, khách điếm bọn ta mấy ngày nay có việc, muốn ngừng kinh doanh mấy ngày, hai vị khách quan vẫn là đi nơi khác ăn cơm thôi.”
Chỉ thấy nam nhân trung niên kia lấy một thỏi vàng ra, nhìn thế nào cũng thấy ít nhất phải hơn mười lượng.
Hắn nhẹ giọng nói: “Khụ khụ, chúng ta không thiếu bạc.”
Lão Bạch trưng ra vẻ mặt áy náy: “Đây vốn không phải là chuyện tiền bạc, thật sự chúng ta có chút việc, đúng...”
Lão Bạch còn chưa kịp nói hết câu, hắn chợt cảm thấy một bóng người “vèo” một cái lướt qua tầm mắt.
Tiếp đó, hắn trông thấy Đồng Tương Ngọc đã đoạt lấy tiền đặt cọc từ trên tay vị nam nhân trung niên kia.
“Mời hai vị khách quan vào bên trong, bởi vì mọi người nên chúng ta vui lòng bỏ qua chuyện của mình, tiếp tục làm ăn. Lão Bạch, mau mang xe ngựa của hai vị khách đây đến chuồng ngựa đi.”
“Tiểu Quách, châm trà cho hai vị khách.”
Lão Bạch: “...”
Quách Phù Dung: “...”
Lữ Tú Tài: “...”
Đại Chủy: “...”
Mọi người đứng im nhìn Đồng Tương Ngọc tươi cười chào hỏi khách.
Quách Phù Dung vội vàng kéo Đồng Tương Ngọc qua một bên, bất mãn nhỏ giọng chất vấn Đồng chưởng quỹ: “không phải nói là đuổi bọn họ đi à? Sao ngươi còn mời bọn họ vào nữa?”
Đồng Tương Ngọc cũng biết bản thân làm sai, gương mặt của nàng lộ vẻ ngượng ngùng giải thích: “Ta nhìn thấy cục vàng lớn như vậy thì đầu óc lập tức trở nên hồ đồ, đến lúc ta phản ứng lại thì tiền đã rơi vào tay rồi!”
Quách Phù Dung vừa lo lắng vừa giận dữ, nói: “Mặc dù biết ngươi thấy tiền là sáng mắt, nhưng cũng không thể lóa mắt như thế này được, nếu như hai người này muốn gây bất lợi cho Lý Nguyên thì phải làm sao?”
Lữ Tú Tài cũng thì thầm: “Đúng thế, tốt nhất là trả lại tiền cho bọn hắn rồi đuổi bọn hắn đi là được.”
Đồng Tương Ngọc nghe thấy phải trả lại tiền thì vội vàng liều mạng giữ chặt túi tiền của mình.
“Trả lại tiền là không thể nào, có điều chúng ta có nhiều người như vậy, bọn hắn lại chỉ có hai thôi, không cần sợ, cẩn thận hơn chút là được.”
“Ngươi đấy, cái tật cứ thấy tiền là lóa hết mắt, không thay đổi được.”
Giọng Tiểu Quách lộ vẻ rèn sắt không thành thép.
Đồng Tương Ngọc tủi thân nói: “À, cũng muốn thay đổi, nhưng lại không thay đổi được chứ.”
“Haizzz!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận