Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 311 - Hồng Quân không sánh bằng công tử nhà ta

Thược Dược cười nói: “Hồng Quân còn không sánh bằng công tử nhà ta.”
Trên mặt Long Cát công chúa hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Ngươi còn biết cả Hồng Quân Đạo Tổ?”
Nàng cho rằng nha đầu ngốc ở nông thôn này không biết đến Thánh Nhân, Hồng Quân thì càng không biết.
Thược Dược nhìn Long Cát, cười như không cười nói: “Ta cũng không phải nha đầu ngốc ở nông thôn, làm sao lại không biết Hồng Quân chứ?”
Long Cát nhất thời ngẩn ra.
Lẽ nào nàng đọc được suy nghĩ của ta?
Không thể nào!
Nàng tỉ mỉ quan sát Thược Dược một chút, không nhìn ra có tu vi mà.
Có thể đây chỉ là trùng hợp?
Đang vào lúc Long Cát công chúa nghi ngờ, nàng đã theo Thược Dược đến một hồ nước ở hậu viện.
Chỉ thấy trong đình nghỉ ở giữa ao có một thanh niên và nữ tử đang chơi cờ.
Người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào tơ lụa màu xanh lam, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, xuất chúng bất phàm, giống như một vị công tử bước ra từ trong tranh, siêu phàm thoát tục, không dính bụi trần.
Long Cát công chúa lần đầu tiên nhìn thấy nam tử dáng dấp anh tuấn như vậy.
Nói vậy hắn chính là Lý Nguyên sao? Thảo nào có thể mê hoặc được Thược Dược và thất công chúa.
Đáng tiếc tu vi chỉ có Địa Tiên sơ kỳ.
Long Cát công chúa càng không nghĩ ra được, vì sao thất công chúa lại nói Lý Nguyên thần thông quảng đại, không thể đắc tội?
Địa Tiên kỳ cũng được xem như là thần thông quảng đại sao?
Vị nữ tử đối diện với nam tử kia càng khiến cho Long Cát công chúa bất ngờ.
Đây cũng là một tuyệt sắc nữ tử sánh ngang với Thược Dược, khí chất phong hoa tuyệt đại, dung mạo có một không hai ở Hồng Hoang, khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt vô song, quần áo bạch y nhìn như lúc nào cũng có thể hóa thần tiên.
Hơn nữa, vị nữ tử này không chỉ đơn giản là tuyệt đẹp vô song, mấu chốt là quanh người nàng còn có một luồng đạo vận thần bí bao trùm, Long Cát công chúa thấy đối phương thì có một loại ảo giác con kiến nhìn lên chư thiên chi vương.
Long Cát công chúa muốn kiểm tra tu vi của đối phương nhưng nàng phát hiện thần thức Thái Ất Kim Tiên kỳ của nàng căn bản không thấy được tu vi của đối phương.
Nàng là ai?
Vì sao lại tỏa ra khí tức khiến cho ta cảm thấy sợ hãi?
Trong lòng Long Cát công chúa tràn ngập nghi ngờ.
Đúng lúc này, Long Cát công chúa chú ý đến vị nữ tử ngồi cùng Lý Nguyên quay đầu nhìn về phía nàng.
Nàng bất chấp nghi ngờ, vội vã chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến hai vị đạo hữu, ta là tỷ tỷ Long Cát công chúa của Thất tiên nữ, đến đây để thăm hỏi Lý Nguyên Lý đạo hữu.”
Lý Nguyên cười gật đầu với Long Cát công chúa: “Ngồi đi.”
Long Cát công chúa lập tức đi đến chòi nghỉ mát, cử chỉ hào phóng ngồi xuống ghế.
Nàng phát hiện, không biết từ lúc nào Thược Dược đã rời khỏi đây.
Lý Nguyên thấy Long Cát ngồi xuống thì hỏi: “Các nàng Trương Ngọc Yên có khỏe không?”
Long Cát công chúa nói: “Dù sao mấy chuyện kia của Thiên Đình cũng rất buồn chán, không thể nói tốt hay không tốt.”
Lý Nguyên thấy Long Cát nói Thiên Đình buồn chán thì hỏi: “Nói như vậy, ngươi bị giáng chức hạ phàm còn rất vui?”
“Làm sao ngươi biết ta bị giáng chức hạ phàm?” Mặt Long Cát công chúa ngạc nhiên nhìn Lý Nguyên.
Dù sao chuyện nàng bị giáng chức mới xảy ra không bao lâu, chắc là còn chưa truyền ra ngoài mới đúng, cho dù một ít Đại Năng tam giới cũng chưa nghe nói đến, càng không nói đến tu sĩ ở sơn thôn vắng vẻ này.
Lý Nguyên vừa chơi cờ vừa bình tĩnh đáp: “Ta biết một ít thuật thôi diễn, cho nên biết.”
Long Cát công chúa nghe xong Lý Nguyên giải thích thì càng thêm ngạc nhiên hơn: “Ngươi biết thuật thôi diễn, lợi hại vậy sao? ậy ngươi còn thôi diễn ra cái gì của ta nữa?”
Lý Nguyên lộ ra một tia tiếc nuối: “Hạo Thiên để cho ngươi hạ phàm lịch kiếp, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ cuối cùng ngươi sẽ bỏ mạng bên trong sát kiếp.”
Kết cục ban đầu của Long Cát công chúa là bị Kim Linh Thánh Mẫu dùng pháp bảo Tứ Tượng tháp đả thương bên trong Vạn Tiên trận, sau đó bị một đám tu sĩ Triệt giáo bắn giết, chết khá thảm.
Long Cát công chúa đột nhiên biết mình sẽ chết thì vẻ mặt không khỏi ngẩn ngơ.
Nàng uể oải nghiêm mặt hỏi Lý Nguyên: “Ngươi xác định ngươi không phải đang nói đùa với ta chứ?”
Hậu Thổ đang suy nghĩ khổ sở đột nhiên chen lời vào: “Tốt nhất ngươi không nên coi lời hắn nói thành lời nói đùa, mọi việc hắn đoán, chưa từng có sai lầm.”
Mặc dù Hậu Thổ nói như thế nhưng trong lòng Long Cát công chúa vẫn bán tin bán nghi.
Dù sao nàng cũng từng nghe phụ vương và mẫu hậu nói, chuyện lượng kiếp, cho dù là Thánh Nhân cũng không thể tính toán được, Lý Nguyên là một tu sĩ Địa Tiên kỳ, tối đa có thể tính toán một ít chuyện thế tục phàm nhân, làm sao có thể tính ra chuyện lượng kiếp chứ?
Hai thần côn này không phải muốn kết hợp lại lừa ta chứ?
Sao thất công chúa không nói cho ta biết Lý Nguyên còn lại một thần côn?
Hoặc là thất công chúa cũng bị Lý Nguyên lừa gạt, nếu không sao có thể nói Lý Nguyên thần thông quảng đại, không thể đắc tội được?
Còn cả Thược Dược vừa rồi nữa, chắc chắn cũng bị Lý Nguyên lừa gạt rồi.
Nghĩ đến đây, Long Cát công chúa nhất thời cảm thấy mình đã đoán được chân tướng mọi chuyện.
Bỏ đi, cho dù Lý Nguyên là thần công thì hắn cho ta uống Coca là được, vì Coca ta sẽ không vạch trần lời nói của hắn.
Quyết định xong, Long Cát công chúa lập tức không quan tâm đến chuyện thôi diễn nữa.
Nàng thấy Lý Nguyên và nữ tử lạnh lùng kia chơi với những viên đen trắng trong một ô vuông, ta đến ngươi đi, thì tò mò nói: “Đây là cái gì?”
Lý Nguyên: “Đây là cờ vây, một trò chơi đánh cờ.”
Nói xong, hắn còn tùy tiện giải thích cách chơi cờ vây cho Long Cát công chúa.
Sau khi Long Cát công chúa biết quy tắc chơi cờ vây xong thì không khỏi thở dài nói: “Cờ vây này rất thú vị, có loại cảm giác cùng đưa thiên địa chi thế, càn khôn chi lực vào bàn cờ, sao trước kia ta không biết còn có trò chơi này vậy? Không biết là ai phát minh ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận