Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 420 - Một cái búng tay của Lý Nguyên! (2)

Song, Lý Nguyên lại dễ dàng phá không gian bên trong Hải Nhãn, hơn nữa còn hợp lại không gian bên trong Hải Nhãn với viện của hắn, mấu chốt là, lưới Thiên Đạo lại không có chút phản ứng chút nào.
Giống như không phát hiện trái tim của mình bị người khác mở ra một lỗ hổng.
Tại sao Hồng Quân có thể không khiếp sợ? Tại sao Dương Mi lão tổ có thể không động dung? Thì ra Lý Nguyên thật sự không phải là tu sĩ Địa Tiên kỳ! Nhưng rốt cuộc hắn đạt đến cảnh giới gì? Một cái búng tay lại uy lực như này? Dương Mi lão tổ và Hồng Quân rơi vào trong thế dại ra.
...
Thị giác chuyển tới không gian bên trong Hải Nhãn.
Ðát Kỷ thấy thời gian xung quanh bị dừng lại, nàng không biết nên làm thế nào cho phải.
Vù! Đột nhiên, phía trên không gian, tạo nên một gợn sóng.
Dòng sông thời gian yên ắng lại khôi phục bình thường, bắt đầu chảy xuôi.
Ba người Tổ Long, Chúc Long, Ứng Long cũng khôi phục tri giác, vẻ mặt nghi hoặc nhìn dị động trên bầu trời.
Hai mắt Ma Lung lạnh lùng nhìn hư không chăm chú, vẻ mặt thay đổi có phần nghiêm trọng.
Gợn sóng biến mất, một hoàn cảnh quen thuộc, lập tức xuất hiện ở trước mắt Ðát Kỷ.
Nhìn hoàn cảnh quen thuộc, Ðát Kỷ lập tức kêu lên: “A, đây không phải là viện ta sao?”
Ngay sau đó, Ðát Kỷ nhìn thấy ca ca đang lười nhác ngồi ở trên ghế, còn có Hằng Nga cung kính đứng ở bên cạnh ca ca, nàng không khỏi vui mừng nhảy lên: “Ca ca, muội muội ngươi ở chỗ này, có nhìn thấy không?”
Nhóm người Bạch Ngọc Tảo, Bạch Lăng và Tổ Long, nhìn thấy viện đột nhiên xuất hiện, còn có Lý Nguyên và Hằng Nga, không khỏi khiếp sợ không thôi, chấn động không hiểu.
Rốt cuộc đây là thủ đoạn gì? Lại có thể kết nối hai không gian cách vô số vũ trụ, cách vô số võng pháp tắc với nhau!
Ca ca!
Nam tử trẻ tuổi là ca ca của Ðát Kỷ! Nam tử thần bí tặng Hỗn độn chí bảo cực phẩm cho Ðát Kỷ!
Chỉ là tu vi của hắn, tại sao nhìn qua chỉ là Địa Tiên kỳ? Trong lòng Tổ Long, Chúc Long, Ứng Long nghi ngờ không dứt.
Rốt cuộc Bạch Ngọc Tảo nhìn thấy Lý Nguyên, nàng phát hiện, miêu tả của con gái về Lý Nguyên, còn chưa bằng một phần vạn phong thái chân thật của Lý Nguyên.
Nàng cảm thấy, nam tử trong thiên hạ, Lý Nguyên phong độ nhanh nhẹn nhất, nổi bật bất phàm nhất.
Ma Lung nhìn Lý Nguyên, cau mày, nói: “Hôm nay sao ngươi không để hai người hầu của ngươi ra mặt?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Để cho bọn họ ra để giải quyết ngươi, hơi có chút phiền toái, mà con người ta, sợ nhất phiền toái.”
Ma Lung lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy, ngươi có thể đối phó ta sao?”
Lý Nguyên mỉm cười nói: “Coi như là bản tôn ngươi đi ra ngoài, trong mắt ta cũng như con kiến hôi bình thường, huống chi ngươi chỉ là một phân thân.”
Bản tôn, phân thân? Nhóm người Tổ Long, Ðát Kỷ nghe thấy nghi ngờ. Ma Lung phách thiên tuyệt địa như thế, sao có thể chỉ là một phân thân? Phân thân cũng lợi hại như thế, vậy bản tôn hắn rất lợi hại đến đâu? Mà Lý Nguyên lại nói “Như con kiến hôi”, mọi người lập tức không biết nên nói gì cho phải.
Ma Lung là con kiến hôi, vậy chẳng phải là bọn họ không bằng ngay cả con kiến hôi… trên mặt Hồng Quân và Dương Mi lão tổ cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
Sao Lý Nguyên nói Ma Lung là một phân thân? Sao bọn họ lại không nhìn ra dị thường? nếu Ma Lung là phân thân, vậy bản tôn của hắn là ai, lại ở nơi nào? Trong lòng Hồng Quân và Dương Mi lão tổ nảy sinh vô số nghi ngờ.
Bọn họ đột nhiên phát hiện, bản thân lại có chỗ không hiểu rõ về hồng hoang.
Đặc biệt là Hồng Quân, tâm trạng phức tạp không hiểu.
Mình là đại diện của Thiên Đạo, mà giống như uổng công rồi!
Ma Lung nghe thấy lời nói của Lý Nguyên, trên mặt vốn lạnh lùng, lập tức tràn đầy vẻ kinh nghi.
Hắn khó có thể tin hỏi Lý Nguyên: “Ngươi lại biết ta là phân thân?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi âm thầm giám sát ta lâu như vậy, ngươi cảm thấy ta thật sự không biết sao?”
Vẻ mặt Ma Lung một trận biến ảo, lộ vẻ phức tạp không dứt: “Ngươi đã biết sự tồn tại của ta, tại sao ngươi không ngăn cản?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi không quấy rầy tới ta, ta không quản chuyện rách của ngươi. Đáng tiếc.” Hắn tiếc nuối lắc đầu nói: “Chính ngươi chủ động phá vỡ.”
Ma Lung thấy Lý Nguyên lạnh nhạt nói, lộ vẻ cực kỳ khinh thị, không khỏi cười lạnh nói: “Đây là cấm kỵ của ngươi à, phá vỡ thì sao?”
“Phá vỡ thì phải chịu phạt!”
Lý Nguyên bình tĩnh nói.
“Xem ngươi có bản lãnh này hay không?”
Giọng điệu Ma Lung phát ra càng lạnh lùng.
Nhóm người Tổ Long, Bạch Ngọc Tảo đột nhiên phát hiện, nhiệt độ trong không khí thoáng cái lạnh hẳn, thậm chí Tổ Long không nhịn được mà rùng mình một cái, cảm giác mình sắp bị đông cứng thành tượng đá.
Vụt vụt! Khi không khí đọng lại, đột nhiên, có hai hình bóng rơi bên cạnh Lý Nguyên.
Chính là Hồng Quân và Dương Mi lão tổ.
Hồng Quân nhìn thấy Dương Mi, vẻ mặt không khỏi ngẩn ngơ.
“Ngươi lại tấn thăng lên cảnh giới Thiên Đạo ư?”
Nghe thấy lời nói của Hồng Quân, nhóm người Tổ Long, Bạch Ngọc Tảo, Ðát Kỷ không khỏi rung động đến nghẹn họng nhìn trân trối.
Mao lão đầu lông mày dài lại là Thánh Nhân Thiên Đạo? Hôm nay là sao thế? Sao thoáng cái xuất hiện nhiều Thánh Nhân Thiên Đạo như vậy?
Tổ Long nhìn lông mày dài của Dương Mi lão tổ, đột nhiên, hắn nhớ ra gì đó, lập tức kinh hãi hét lớn: “Hắn, hắn là Không Gian Ma Thần, Dương Mi lão tổ giống Ma Lung, lại là một Hỗn Độn Ma Thần.”
Bạch Ngọc Tảo, Chúc Long, Ðát Kỷ nghe thấy tên của Dương Mi lão tổ, lao nhao kinh ngạc sợ hãi.
“Thì ra hắn là Dương Mi lão tổ!”
“Khó trách tu vi có thể đạt tới cảnh giới Thiên Đạo!”
“Không ngờ Dương Mi lão tổ lại còn sống.”
“...”
Dương Mi lão tổ không để ý tới Hồng Quân, hắn nhìn Lý Nguyên, vội vàng hỏi: “Lý lão đệ, ngươi nói Ma Lung là một phân thân, điều này có thật không vậy? Bản tôn của hắn là ai, ở nơi đâu?”
Lý Nguyên không vội vã trả lời nghi vấn của Dương Mi lão tổ, hắn vẫy tay, dẫn ba người Ðát Kỷ, Bạch Ngọc Tảo, Bạch Lăng đi ra từ trong không gian Hải Nhãn, rơi vào trong viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận