Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1622 - Tâm địa Chuẩn Đề đúng là gian xảo thật!!

Bọn họ lấy tự tin ở đâu ra?
Chẳng lẽ, bọn họ không sợ sẽ giống như Nữ Oa và Hậu Thổ, bị hắn mạt sát chân linh sao?
Chẳng lẽ, mấy người kia, thật đã coi nhẹ sinh tử, có thể làm đến thấy chết không sờn?
Nhưng theo đạo lý mà nói, bọn họ đã vĩnh sinh, hẳn là càng sợ cái chết hơn mới đúng.
Mã Lục phát hiện, hắn hoàn toàn không hiểu mạch não của Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh, còn cả Nữ Oa và Hậu Thổ.
Tuy Mã Lục không ngừng chửi tục trong lòng, chẳng qua trên mặt hắn vẫn không có vẻ do dự nào.
Cả mặt hắn lạnh lùng nhìn Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi cũng dám để ta xin lỗi? Chẳng lẽ, các ngươi muốn nối bước theo gót Nữ Oa và Hậu Thổ sao?"
Chuẩn Đề đạo nhân thản nhiên nói: "Đã làm sai, đương nhiên phải xin lỗi, về phần có nối bước theo gót Nữ Oa, Hậu Thổ hay không…"
Hắn nhún vai,
"Ta không có vấn đề. Đã từng, ta đã thề,.."
Nét mặt của hắn, đột nhiên trở nên chân thành tha thiết: "Ta bằng lòng vĩnh viễn theo bên người Lý tiền bối, đi theo làm tùy tùng cho Lý tiền bối, chẻ củi nhóm lửa, làm một vị tôi tớ. Cho dù ta có chết, lòng này vẫn không đổi."
Mã Lục nghe thấy vậy thì khóe miệng không ngừng co giật.
Toàn thân đều nhanh chóng nổi da gà.
Buồn nôn, quá buồn nôn!
Tên ‘Địa Trung Hải này’, rõ ràng chính là một kẻ nịnh hót.
Ít nhiều gì hắn cũng là một Thánh Nhân, lại có thể nói ra lời buồn nôn như vậy.
Trừ buồn nôn ra, Mã Lục cũng chỉ còn lại có kinh ngạc.
Lại là Lý tiền bối.
'Lý tiền bối' kia, đến cùng là thần thánh phương nào?
Tại sao lại có thể khiến cho Nữ Oa và Hậu Thổ khuynh đảo vì hắn?
Tại sao đường là một Thánh Nhân, lại bằng lòng làm tôi tớ cho hắn?
Tại sao ta đi tìm khắp chúng sinh Hồng Hoang, cũng không tìm được người phù hợp với thực lực của ‘Lý tiền bối'?
Rốt cuộc là tại sao?
Ðát Kỷ hai tay ôm cánh tay của mình, giọng nói có chút run lên nói: "A, Chuẩn Đề đạo nhân này, cũng quá buồn nôn mà, da gà da vịt rơi đầy đất rồi."
Hai người Nữ Oa và Hậu Thổ, cũng ôm hai tay vuốt ve cánh tay: "Đúng thật là buồn nôn."
Ngược lại vẻ mặt Lý Nguyên lại như thường, không có bị buồn nôn đến.
Tiểu Tê Tử lại càng nhìn xa hơn: "Hắn nha, rõ ràng là đang thể hiện tấm lòng với cha, từ đó nhắc nhở cha, ra tay cứu hắn."
Đát Kỷ: "..."
Nàng nghe Tiểu Tê Tử giải thích chuyện này mới phản ứng được.
Không khỏi nghẹn chẹp miệng: "Tâm địa Chuẩn Đề đúng là gian giảo thật!"
Ngay thời điểm Mã Lục đang tự hỏi tại sao ở trong lòng, Tiếp Dẫn đạo nhân cũng mở miệng: "Chuẩn Đề sư đệ, cũng là tiếng lòng của ta, lúc trước ta nói muốn làm tôi tớ của Lý tiền vĩnh viễn, cho dù chết cũng như vậy."
Lão Tử, Thông Thiên, Nguyên Thủy trăm miệng một lời: "Ta cũng như vậy."
Phụt!
Mã Lục cũng nhịn không được nữa, trực tiếp phun ra đến ba lít màu già.
Cách Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh bảo hắn nói xin lỗi lúc trước đã khiến Mã Lục cho là mấy người còn có chút ngông nghênh.
Không nghĩ đến, không nghĩ đến, mấy người kia, thế mà toàn bộ đều là đồ hèn nhát!
Thủ đoạn vỗ mông ngựa, mấy tên gian thần a dua nịnh hót kia không kém chút nào.
Quá mất mặt Thánh Nhân!
Lý tiền bối?
Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?
Tại sao Hồng Hoang vỡ vụn, ngươi lại vẫn thờ ơ như cũ? Không lộ một chút dấu vết nàp?
Hồng Hoang, thật sự có một người như vậy sao?
Mã Lục vốn định giữ lại kinh nghiệm to lớn của Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh, chẳng qua, nếu mấy người đã không có sự tỉnh ngộ của kẻ làm tù nhân, vậy hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.
"Nếu các ngươi đã không biết hối cải, vậy thì cho các ngươi cầu gì được nấy vậy!"
Nói xong, chỉ thấy trong ống tay áo của hắn, bay ra một kiếm quang.
Toàn bộ Hồng Mông, đều bởi vì kiếm quang này mà trở nên sáng hơn ba phần.
Ánh kiến xuất hiện rất nhanh, nhưng biến mất cũng rất nhanh.
Mà theo kiếm quang biến mất, còn có năm người Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh…
Ngay trong nháy mắt vừa rồi đó, kiếm quang đã mạt sát hoàn toàn quá khứ, tương lai, chân linh của Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh.
Không khó khăn hơn bao nhiêu so với giết chết một con gà.
Thấy Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh chết, mà cái người gọi là 'Lý tiền bối' kia vẫn không ra tay.
Mã Lục rất nghi ngờ, thế giới này, thật sự có một vị 'Lý tiền bối' sao?
Có phải bảy vị Thánh Nhân bị dọa đến phát điên rồi bên mới ăn nói điên cuồng không?
Liên tiếp mạt sát toàn bộ bảy vị Thánh Nhân, biểu cảm trên mặt Mã Lục cũng không vui vẻ bao nhiêu, ngược lại còn có vẻ hơi thất vọng.
Cách để hắn đột phá cảnh giới Thiên Đạo đại viên mãn vẫn còn thiếu một chút.
Nhưng Thánh Nhân cũng đã bị hắn giết hết rồi, hiện tại nên chửi ai đây?
Tuy bây giờ Hồng Hoang còn dư lại không ít người bình thường, nhưng chửi người bình thường, chỉ sợ chửi không biết đến năm nào tháng nào mới có thể đột phá Thiên Đạo đại viên mãn đây?
Ai, sớm biết như thế, vừa rồi cũng không dám xúc động như vậy.
Nghĩ nghĩ, Mã Lục lập tức nghĩ đến một đối tượng để chửi
Nếu như thành công, hắn nhất định có thể một phát đột phá tới cảnh giới Đại Đạo.
"Thánh Nhân Hồng Hoang cứ thế chết rồi sao?"
Tống Tân Dương có hơi không tiếp nhận nổi sự thật kinh người này.
Công Tôn Tập Nhã ở một bên cũng có hơi không chấp nhận nổi.
Thủ đoạn Mã Lục giết chết bảy vị Thánh Nhân khiến Công Tôn Tập Nhã giống như rơi vào hầm băng, lạnh cả người.
Bởi vì Mã Lục có thể dễ dàng giết chết bảy vị Thánh như thế, cũng có thể dễ dàng giết chết Công Tôn Tập Nhã.
Thế giới Hồng Hoang này, nguy hiểm thật mà.
Khác xa so với miêu tả của tiểu thuyết, còn nguy hiểm hơn ti tỉ lần!
Nhớ tới lúc trước bản thân còn có dự định tung hoành tam giới, chơi trò Hồng Hoang, gặp gỡ tất cả tuyệt sắc giai nhân trong tiểu thuyết, Công Tôn Tập Nhã liền không khỏi cười khổ bản thân ngây thơ.
"Đa tạ công tử ra tay cứu giúp!"
Hậu viện khách điếm, Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh cả mặt cảm kích khom người nói cảm ơn với Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận