Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 970 - Đường Tăng mang thai

Sắc mặt Đường Tăng trướng đến đỏ bừng: “Ta là một nam nhân, cho dù muốn sinh cũng không sinh được!”
Bạch Tinh Tinh vội vàng nói: “Dù sao ta không muốn sinh, nơi nào có thuốc nạo thai thì nhanh đi mua cho ta, ta đau đến thật sự không chịu nổi.”
Bà chủ nói: “Thuốc xảy thai bình thường gần như không làm nên chuyện, nhất định phải lấy nước Lạc Thai Tuyền trong Phá Nhi động trên Giải Dương sơn mới được. Chỉ có điều đạo quan trên Giải Dương sơn là Như Ý Chân Tiên, Quốc Vương không cho phép phá thai, Như Ý Chân Tiên phải nghe mệnh lệnh của Quốc Vương, thế nên người bình thường gần như là không xin được nước Lạc Thai Tuyền.”
Một bên Thiết Phiến công chúa lộ ra một tia nghi ngờ: “Như Ý Chân Tiên? Không phải đây là đạo hiệu của huynh đệ Ngưu Ma Vương sao? Chẳng lẽ là hắn?”
Xuân Tam Nương vội vàng nói: “Nếu là người quen thì dễ làm, các ngươi vẫn nên nhanh đi xin Lạc Thai Tuyền giúp chúng ta một chút, nếu còn trì hoãn nữa chỉ sợ sẽ phải sinh hạ.”
“Ái, ớ.” Trư Bát Giới ôm bụng kêu một tiếng: “Ta cảm giác có một vật nhỏ đang đá ta.”
Sa Tăng hòa thượng cảm khái nói: “Hiệu quả nước sông Mẫu Tử thật sự quá tốt, mới hoài thai bao lâu, thai nhi lại có thể đá người.”
Thiết Phiến công chúa nói: “Đã thành hình rồi, phá thì không tốt, tổn hại trời đất, các ngươi vẫn nên suy nghĩ một chút.”
“Đừng suy tính nữa, không có gì dễ suy nghĩ, ta nhất định phải đánh hắn.”
Bạch Tinh Tinh kiên định nói: “Nếu không phải các ngươi đi cầu xin Lạc Thai Tuyền giúp ta, ta đích thân đánh nó. Vừa nói, nàng muốn duỗi tay đánh bụng mình.”
Tôn Ngộ Không nhanh chóng kéo tay Bạch Tinh Tinh.
Bà chủ thấy thế, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở: “Không đánh được, không đánh được, sau khi uống nước sông Mẫu Tử, ngoài khi dùng nước Lạc Thai Tuyền phá thai, nếu không cũng chỉ có sinh hạ, dùng những biện pháp phá thai khác, nếu không thương tổn thai nhi thì tốt, một khi thương tổn, sẽ rơi vào kết quả một sát hai mạng.”
Xuân Tam Nương vốn dĩ còn muốn dùng công pháp của bản thân xoá sạch thai nhi, giờ phút này nàng nghe bà chủ cảnh cáo, nàng không dám động thủ.
Nàng nhanh chóng cầu xin Tôn Ngộ Không, Thiết Phiến công chúa và Sa Tăng hòa thượng giúp đỡ: “Các ngươi hãy giúp ta một chút, ta thật sự còn chưa chuẩn bị xong việc làm mẹ.”
“Ta cũng chưa.”
Bạch Tinh Tinh khóc ròng nói.
Trư Bát Giới: “Nếu quả thật sinh hạ đứa trẻ này, ta đây cũng không biết tương lai hắn gọi ta là mẹ, hạy là gọi ta là cha?”
Tôn Ngộ Không thấy dáng vẻ Bạch Tinh Tinh khóc, an ủi: “Được rồi, đừng khóc, ta đi cầu xin Lạc Thai Tuyền. Cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ là ta chỉ có thể xin cho Xuân Tam Nương và Bạch Tinh Tinh, Đường Tăng và Bát Giới là người xuất gia, ta không thể giúp họ làm sai, giúp bọn họ sát sinh.”
Đường Tăng và Trư Bát Giới vừa nghe, lập tức nóng nảy.
“Hầu ca, ngươi không thể thấy chết mà không cứu.” Trư Bát Giới nói.
Trong miệng Đường Tăng ục ục thì thào nói: “Tại sao có thể coi phá thai là sát sinh chứ? Huống chi còn là nam nhân phá thai?”
Tôn Ngộ Không lắc đầu: “Dù sao ta chỉ xin Bạch Tinh Tinh và Xuân Tam Nương cho Lạc Thai Tuyền, nếu như các ngươi muốn, chỉ có hoàn tục trước.”
Từ khi lấy kinh tới nay, Tôn Ngộ Không bắt được cơ hội sẽ khuyên Đường Tăng hoàn tục, lần này có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên hắn phải tận dụng.
Trư Bát Giới bất đắc dĩ nói: “Ta đây không để ý hoàn tục, nhưng Kim Cô trên đầu không đồng ý.”
Đường Tăng bi phẫn nhìn Tôn Ngộ Không: “Ngươi không thể không nói võ công, dùng biện pháp này ép ta hoàn tục!”
Tôn Ngộ Không nhún vai: “Các ngươi từ từ suy nghĩ, ta đi Giải Dương sơn.”
Thiết Phiến công chúa: “Ta đi cùng ngươi.”
Tôn Ngộ Không lên tiếng hỏi bà chủ về phương hướng của Giải Dương sơn, cùng Thiết Phiến công chúa trực tiếp bay về phía Giải Dương sơn.
Đường Tăng vội vàng nói với Sa Tăng hòa thượng: “Sa Tăng, ngươi cũng mau đi Giải Dương sơn, giúp sư phụ và Bát Giới đòi chút Lạc Thai Tuyền trở về.”
Sa Tăng thành thật, vội vàng đồng ý, theo sát Tôn Ngộ Không bay ra ngoài.
Rất nhanh, ba người đi tới nơi cách ngoài thành không xa, một mảnh đất thiêng sinh hiền tài ở dưới ngọn núi.
Ngọn núi chỉ cao ngàn trượng, trên núi non trùng điệp cây rừng xanh mướt, cầu nhỏ nước chảy, nhìn lại thấy là một nơi thanh tịnh.
Ở bên trong ngọn núi, có thể nhìn thấy lác đác vài miếu thờ lộ ra ngói xanh mái cong từ trong tán cây.
Mấy người đi thẳng tới cửa lớn đạo quan.
Chỉ thấy một tấm biển trên cửa lớn, bên trên mặt viết ba chữ to rồng bay phượng múa “Tụ Tiên am”.
Chỉ có điều, bên trong miếu thờ lộ ra vẻ vô cùng lạnh lẽo, hương khói lác đác, cũng không nhìn thấy đạo đồng, cư sĩ gì.
“Xin hỏi, có người ở đây không?”
Tôn Ngộ Không vội vàng hô mấy tiếng về phía Tụ Tiên am.
Chỉ chốc lát sau, thấy một đạo nhân trung niên mặc đạo bào nhiều lớp, tay cầm phất trần, tóc đen râu đen, đi ra từ sau viện.
Thiết Phiến công chúa nhìn thấy đạo nhân trung niên, không khỏi kêu lên: “Hắc Ngưu, lại thật sự là ngươi. Khi nào ngươi xây xong đạo quan ở chỗ này?”
Nhưng đạo nhân trung niên nhìn thấy Thiết Phiến công chúa, trên mặt chẳng những không có chút kích động, ngược lại còn lộ ra vẻ cười lạnh.
Hắn nghe thấy tiếng kêu của Thiết Phiến công chúa, không khỏi lạnh lùng nói: “Cư sĩ xin tự trọng, hôm nay ngươi và đại ca của ta đã không còn là vợ chồng, vẫn nên gọi ta là Như Ý Chân Tiên cho thỏa đáng.”
Người này chính là lão đệ của Ngưu Ma Vương, Như Ý Chân Tiên Hắc Ngưu.
Thiết Phiến công chúa thấy vẻ mặt Như Ý Chân Tiên thờ ơ, biết chắc chắn đối phương biết chuyện nàng và Ngưu Ma Vương, sinh lòng bất mãn, lập tức giải thích: “Là Ngưu Ma Vương có lỗi với ta trước, ta đây mới…”
Như Ý Chân Tiên trực tiếp cắt đứt lời giải thích của Thiết Phiến công chúa, nói: “Chuyện giữa các ngươi không cần nói với ta, ta không có hứng thú nghe những thứ chuyện bẩn.”
Nhìn thấy thái độ của Hắc Ngưu, Thiết Phiến công chúa thở dài bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận