Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1061 - Ai bảo chúng ta có phụ thân như vậy chứ (2)

“Không có phụ thân hãm hại nhi tử như ngươi, ngươi cho rằng mình vẫn là Yêu Hoàng sao, ta nói cho ngươi biết, hiện giờ ngươi không là gì cả, Hằng Nga tiên tử không phải là người mà ngươi có thể đắc tội.”
Lục Áp thấy vậy vội chạy vào khuyên ngăn.
“Có gì từ từ nói, đừng đánh nhau, đừng đánh nhau.”
Nhưng mà hắn khuyên ngăn thì cứ khuyên tại sao chỉ giữ tay Thái Nhất lại mà không giữ tay Ô Sào chứ?
Đông Hoàng Thái Nhất vì sự khuyên ngăn của Lục Áp mà trên mặt chịu mấy nắm đấm của Ô Sào, hai mắt bị đấm thâm như gấu trúc, cục sưng trên đầu to như nắm tay.
Đế Tuấn thấy nhi tử của mình khuyên ngăn thiên vị lập tức mất bình tĩnh, hắn cũng vội vàng lên ‘khuyên ngăn’.
Ừm, cách thức khuyên ngăn của hắn chính là đập một đòn bạo chùy lên Lục Áp và Ô Sào.
Kết quả, đôi phụ tử Kim Ô này cứ như vậy đánh nhau ở Quảng Hàn cung.
Cũng may bọn họ còn giữ lại một chút lý trí cuối cùng, không dùng pháp thuật chỉ đánh nhau bằng nắm đấm khô khan thôi.
Giống như những tên lưu manh đánh nhau trên đường, chẳng có quy tắc.
Hằng Nga: “...”
Nàng nhìn một màn buồn cười này, nét mặt sửng sốt không thôi.
Sao sự việc lại thành ra như vậy?
Sao lại đánh nhau rồi?
Bỏ đi, ở đây ồn ào quá, ta vẫn nên đi tìm công tử thôi!
Nghĩ đến đây Hằng Nga liền rời khỏi Quảng Hàn cung, bay thẳng đến Trường An.
Đông Hoàng Thái Nhất thấy Hằng Nga rời đi, không quan tâm đến việc dạy dỗ nhi tử và cháu trai nữa, hắn vội vàng quát Hằng Nga: “Không được đi, trả bảo vật lại cho ta.”
Hắn vẫn ghi nhớ hộp âm nhạc.
Đế Tuấn cũng muốn đuổi theo Hằng Nga.
Nhưng mà lại bị hai người Lục Áp và Ô Sào kéo lại vốn không thoát ra được.
Nhìn thấy Hằng Nga biến mất, Đế Tuấn bực tức mắng Lục Áp và Ô Sào: “Hai tên khốn kiếp các ngươi, rốt cuộc muốn làm gì? Các ngươi có biết trên người Hằng Nga có một Tiên thiên chí bảo? Đó chính là hy vọng phục hưng của Yêu tộc chúng ta! Các ngươi mau buông tay để bọn ta đuổi theo nàng lấy chí bảo về.”
Lục Áp mang theo cặp mắt gấu trúc cùng cái đầu đầy nắm đấm, nét mặt khinh bỉ nói với Đế Tuấn: “Đó là Tiên thiên chí bảo của Hằng Nga tiên tử, liên quan cái rắm gì đến ngươi?”
“A a a a!”
Đế Tuấn tức giận kêu oa oa, thất khiếu bốc khói, giận tím người: “Chí bảo trong thiên hạ đương nhiên thuộc về người có đức, chí bảo của Hằng Nga nếu đã bị ta nhìn thấy đương nhiên là của ta rồi.”
Cái mũi của Ô Sào không biết bị ai dùng tay nhéo, hắn chế giễu nói: “Ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi.”
Đế Tuấn/ Thái Nhất: “...Tức chết ta rồi.”
“Hai đứa bất hiếu các ngươi tại sao lại giúp một cung nữ?” Giọng điệu của Đông Hoàng Thái Nhất hơi mơ hồ.
Chủ yếu là vì trong miệng của hắn không biết nhét phải chân của ai.
“Lẽ nào các ngươi si mê nàng ta?” Lỗ tai của Đế Tuấn cũng không biết bị ai vặn thành mấy vòng bện lại với nhau.
Ô Sào thiền sư: “Ta và Lục Áp đang cứu mạng các ngươi đấy có biết hay không hả? Các ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.”
Thái Nhất cười lạnh lùng: “Cứu mạng bọn ta? Sao lại cứu mạng bọn ta?”
Đế Tuấn không cho là vậy nói: “Thử hỏi cả hồng hoang này ai có thể lấy mạng bọn ta?”
Lục Áp khinh thường nói: “Các ngươi chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, người có thể lấy mạng các ngươi nhiều vô số kể. Côn Bằng, Tam Thanh, Hậu Thổ, Tây Phương Nhị Thánh có ai không thể chứ? Mà chủ nhân của Hằng Nga là người có khả năng nhất trong số đó.”
“Chủ nhân của Hằng Nga? Chính là cái tên vô danh tiểu tốt tên Lý Nguyên sao? Người này có thể có năng lực gì chứ?” Thái Nhất tỏ vẻ khinh thường.
“Vô danh tiểu tốt?”
Lục Áp và Ô Sào sắp tức điên.
Dám hỏi trong cả thế giới Hồng Mông này ai dám nói Lý tiền bối là vô danh tiểu tốt chứ?
Nếu Lý tiền bối là vô danh tiểu tốt vậy bọn họ chẳng phải còn không bằng cả con kiến luôn hay sao?
Đế Tuấn thản nhiên nói: “Lẽ nào không phải.”
Lục Áp: “Các ngươi nên biết rằng vô danh tiểu tốt trong miệng các ngươi ngay cả Thánh Nhân còn phải gọi một tiếng tiền bối.”
“Bịch!”
Đế Tuấn và Thái Nhất mặt mày sửng sốt, ngã phịch lên mặt đất.
Bốn người cuối cùng cũng tách ra.
“Sao có thể như thế được?”
Đế Tuấn kinh ngạc đến mức từ trên mặt đất nhảy cẫng lên: “Thánh Nhân không phải là tồn tại chí cao vô thượng nhất trong hồng hoang sao? Thánh Nhân gọi bằng tiền bối, lẽ nào đối phương cũng là một tồn tại như Đạo Tổ?”
Đông Hoàng Thái Nhất khó mà tin được: “Trong hồng hoang, sao lại có nhân vật tuyệt thế này? Chuyện cười thế này các ngươi không được nói bậy!”
Ô Sào thiền sư thấy phụ vương và bá phụ cuối cùng cũng tỏ ra ngạc nhiên, hắn không khỏi khinh thường mà nhếch mép.
Trong lòng thầm lẩm bẩm một câu: “Hai tên quê mùa.”
Hắn thản nhiên nói: “Ta không hề nói bậy, hơn nữa đừng nói là Thánh Nhân, cho dù là Đạo Tổ nhìn thấy Lý tiền bối cũng cung kính gọi một tiếng tiền bối.”
Bịch!
Con ngươi và cằm của Đế Tuấn và Thái Nhất rơi thẳng xuống đất, nét mặt trân trối không nói nên lời, trợn mắt há hốc mồm.
Giống y như tên ngốc vậy.
Nhưng mà Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất không hề cảm thấy mình ngốc mà cho rằng Ô Sào mới ngốc.
Nếu như không ngốc sao có thể nói năng xằng bậy như thế?
Thế gian này làm sao có người khiến Đạo Tổ phải gọi bằng tiền bối chứ?
Lẽ nào đối phương là Đại Đạo?
Quá mức khó tin rồi!
Đế Tuấn và Thái Nhất căn bản không thể nào tiếp nhận được.
“Hai người các ngươi rốt cuộc đã uống lộn thuốc gì vậy?”
Đế Tuấn tỏ ra nghiêm túc hỏi Lục Áp và Ô Sào: “Tại sao các ngươi lại cung kính với Hằng Nga, trông như nô tài của Hằng Nga như thế? Nên biết rằng các ngươi là thái tử Yêu tộc!”
Đông Hoàng Thái Nhất: “Còn nữa, trên thế gian này sao lại có người để cho Đạo Tổ phải gọi bằng tiền bối được? Các ngươi không sợ chuyện này bị Đạo Tổ biết được sẽ trừng phạt các ngươi tội bất kính hay sao?”
Ô Sào bình tĩnh nói: “Đây là sự thật, bọn ta đương nhiên không sợ Đạo Tổ trừng phạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận