Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 155 - Đông Hải Long Vương đã biết mình nghèo đến mức nào

Nhưng hắn cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng, mà gật đầu theo Nữ Oa, nói: “Tiểu Long quả thực nhận ra được mặt đất này rất không bình thường nhưng lại không biết tại sao nó không bình thường, xin nương nương chỉ điểm một chút…”
Ngao Châu đứng bên cạnh nghe phụ vương nói, không khỏi cảm thấy mặt mũi nóng bừng.
Phụ vương thực sự là khoác lác không biết ngượng.
Ngươi thấy mặt đất này bất phàm lúc nào?
Nữ Oa nói: “Ngươi đã có thể cảm nhận được bất phàm thì ta cũng nói cho ngươi biết cái mặt đất này là cái gì, những thứ bùn đất này thật ra là Hỗn Độn Tức Nhưỡng.”
Bộp!
Ngao Quang lảo đảo, đột nhiên ngã cắm mặt xuống đất.
Tổ tông ơi, ta không nghe lầm chứ? Mặt đất này lại là Hỗn Độn Tức Nhưỡng?
Cho dù là đạo trường của Thánh Nhân cũng không xa xỉ như vậy.
Cho dù giàu có ở tứ hải, quả nhiên một miếng đất ta cũng không mua nổi.
Nghĩ đến lúc trước mình nói có thể mua được mười vạn cái sân này, Ngao Quang chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến sắp cháy.
Ngao Châu cũng hoảng sợ ngạc nhiên nghẹn họng nhìn trân trối.
Nàng đã cảm thấy Tiên Thiên Tức Nhưỡng vô cùng quý giá rồi, Hỗn Độn Tức Nhưỡng, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như không phải tự Nữ Oa Thánh Nhân nói ra thì đánh chết nàng cũng không tin được mặt đất này quý giá đến vậy.
Ngao Châu chợt thấy chân mềm nhũn, có chút lâng lâng.
Dù sao, mình cũng đang giẫm lên Hỗn Độn Tức Nhưỡng đó…
Trên thế gian này có mấy người có được đãi ngộ này?
Ngao Châu thấy Dương Hòe đang quét rác ở phía xa, nàng không khỏi xúc động, rất muốn chạy đến muốn thu bụi bặm Dương Hòe quét lên vào trong túi trữ vật, giấu làm đồ gia truyền.
Nhưng bởi vì có hai vị Thánh Nhân là Nữ Oa và Hậu Thổ ở bên cạnh nên lúc này nàng mới nhịn xuống xúc động, không làm ra chuyện mất mặt.
Khi đi đến vườn hoa, Nữ Oa thuận miệng hỏi Ngao Quang: “Vậy ngươi có thể cảm nhận được những đóa hoa này có giác khác thường không?”
Ngao Quang nhíu mày, cố gắng làm ra vẻ đang suy nghĩ: “Tiểu Long cảm giác những đóa này, thần quang nội liễm, dường như tràn đầy đạo vận, nhưng sâu hơn thì không cảm nhận được.”
Nói xong, Ngao Quang không khỏi lén lút xoa cái trán ướt mồ hôi của mình.
Hy vọng câu trả lời đa nghĩa của mình có thể lừa được.
Ngao Châu cố gắng nhịn xúc động muốn cười xuống.
Nàng nhớ trước đây phụ vương còn khinh thường nói, hoa ở đây còn không bằng đá san hô ở Long cung.
Nữ Oa khen ngợi Ngao Quang: “Xem ra Long tộc các ngươi còn có chút nội tình, thật ra những loài hoa này đều là từng đóa thế giới Đại Thiên, quả thực tràn đầy đạo vận.”
Mẹ ơi!
Ngao Quang suýt chút nữa té ngã xuống đất.
Những bông hoa này thực sự bất phàm sao? Còn bất phàm đến thế nữa.
Từng đóa hoa thế giới.
Rốt cuộc là thần thông đến mức nào mới có thể sở hữu hoa viên như vậy?
Tổ Long đã từng xưng bá Tam giới, là niềm kiêu ngạo của cả Long tộc nhưng cũng không xa xỉ được như vậy!
Ngao Long bị chấn động rất lâu cũng chưa tỉnh táo lại.
Ngao Châu cũng bất ngờ đến trợn tròn mắt.
Nàng căn bản không thể tưởng tượng nổi, phía sau những đóa hoa này là tuyệt địa đỉnh cao cỡ nào.
Trong đầu nàng không khỏi hiện ra hình dáng của Lý Nguyên.
Ngươi rốt cuộc là ai?
Mang vẻ mặt chấn động ra khỏi đại môn Lý phủ, sau khi cung tiễn hai vị nương nương rời đi, trong lòng Ngao Quang và Ngao Châu vẫn còn kích động, không thể bình tĩnh lại được.
“Long nhi, vừa rồi ta không nằm mơ chứ? Thánh Nhân thực sự nói là Hỗn Độn Tức Nhưỡng và thế giới Đại Thiên sao?”
Ngao Quang ngơ ngác hỏi nữ nhi.
Ngao Châu: “Vừa rồi Thánh Nhân không nói gì cả, phụ vương mau đi mua mười vạn cái sân này đi!”
Mặt Ngao Quang đỏ bừng: “Trước đây phụ vương ếch ngồi đáy giếng, thật sự khiến Long nhi chê cười rồi.”
Ngao Châu thấy dáng vẻ xấu hổ của phụ vương mà ngược lại còn ngượng ngùng nói, nàng lập tức vội vàng an ủi: “Phụ vương không cần xấu hổ, ngươi xem, đến cả Thánh Nhân cũng đến thỉnh giáo lão bản, chúng ta đương nhiên không nhìn ra huyền cơ trong sân này.”
Ngao Quang gật đầu, cuối cùng sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.
Hắn đột nhiên có hơi kích động nói: “Lý đạo hữu sâu không lường được như vậy, vậy mà có thể chỉ điểm cho Hậu Thổ Thánh Nhân thoát khỏi khốn cảnh, chỉ sợ hắn cũng biết cách để Long tộc chúng ta thoát khỏi nghiệp lực cắn trả!”
Ngao Châu cảm khái nói: “Cho dù hắn biết, nhưng làm sao chúng ta có thể khiến hắn hỗ trợ cho chúng ta? Đến cả vị trí giáo chủ Triệt giáo hắn cũng coi thường, chúng ta càng không có gì để lấy ra.”
Vẻ mặt Ngao Quang khó coi.
Đột nhiên, hắn nhìn nữ nhi, nghĩ ra mình còn có một món trân bảo lấy ra được.
Nữ nhi mình yêu kiều quyến rũ, xinh đẹp vô song, được xưng là đệ nhất mỹ nữ Long tộc, lúc mới sinh ra còn cầm Tiên thiên linh bảo Trọng Thủy châu trong tay, thần dị phi phàm.
Nếu như nàng có thể gả cho Lý Nguyên, Lý Nguyên trợ giúp Long tộc không phải chuyện đương nhiên rồi sao?
Đến lúc đó mình sẽ trở thành nhạc phụ đại nhân của Lý Nguyên, Thánh Nhân đều sẽ nhìn mình với ánh mắt coi trọng! Mình cần gì phải chịu oán khí của Huyền môn và Tây Phương giáo nữa,cũng không cần phải dựa vào Hạo Thiên và Dao Trì…
Haha!
Nghĩ đến đây, gương mặt già nua của Ngao Quang đột nhiên tươi cười như hoa, nước miếng cũng không nhịn được chảy ra từ khóe môi.
Ngao Châu thấy nụ cười kỳ quái trên mặt phụ vương thì không khỏi hơi sợ hãi: “Phụ vương, nụ cười của ngươi sao bỉ ổi như vậy?”
“Kỳ cục, nụ cười của phụ vương làm sao bỉ ổi được?” Ngao Quang vội vã lau khóe miệng, kiên quyết phủ nhận.
“Long nhi.” Hắn mỉm cười nhìn Ngao Châu: “Sau này ngươi không có chuyện gì làm thì có thể tới đây nhiều hơn đi dạo xung quanh.”
“Ta làm gì còn tâm tư ra ngoài đi loạn?”
Vẻ mặt Ngao Châu lo lắng: “Lão bản nói Long cung chúng ta có người ứng kiếp lên bảng Phong Thần, cũng không biết sẽ là ai?”
Ngao Quang cũng nhớ đến việc này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong khoảng thời gian này chúng ta ở lại Long cung nên có thể tránh được… Đi thôi!”
Đáng tiếc, chính hắn cũng không tự tin.
Long cung của hắn cũng không phải đạo trường của Thánh Nhân, không có nhiều sát kiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận