Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 239 - Đạo tổ có thể không có đầu óc sao?

Ta tưởng ngươi ở tầng mười, không ngờ ngươi ở tầng thứ một trăm!
Lục Áp và Ô Sào trong lòng cảm khái không thôi.
Lão Tử tiếp tục nói: “Tóm lại, thân phận của Lý Nguyên không hề tầm thường, đừng nói Thánh Nhân bọn ta, ngay cả Đạo tổ cũng qua lại ngang hàng, là một tồn tại khủng khiếp mà chúng ta tuyệt đối không thể trêu chọc.”
Nhớ đến cảnh tưởng Dương Hòe vả miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn, Lão Tử cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Đau thì không nói nhưng mất mặt quá, đến bây giờ Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn chưa dám ra đường gặp mọi người.
Lục Áp và Ô Sào cảm thấy đầu óc trống rỗng, trực tiếp sụp đổ.
Tin tức này quá khủng khiếp, quá đáng sợ, bọn họ căn bản không thể tiêu hóa nổi.
Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ có phải Lão Tử điên rồi không?
Nếu không tại sao lại ăn nói bất thường như thế?
Đạo tổ chẳng phải là tồn tại chí cao vô thượng ở hồng hoang sao? Sao có thể qua lại ngang hàng cùng với Lý Nguyên được?
Lẽ nào Lý Nguyên thật sự đứng ở tầng thứ một ngàn sao?
Một lúc sau bọn họ mới bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Ô Sào đạo nhân ngơ ngác hỏi Lão Tổ: “Nói như vậy, Lý Nguyên, à không, tu vi của Lý tiền bối và Đạo tổ ngang nhau rồi.”
Nói đến cuối, đầu lưỡi của hắn không khỏi run lên.
Lão Tử lắc đầu nói: “Cái này không chắc, có khả năng tu vi của Lý đạo hữu chỉ là Địa Tiên kỳ, cũng có lẽ là không phải. Nhưng theo như Đạo tổ thăm dò, Lý đạo hữu có lẽ chỉ có tu vi Địa Tiên kỳ thôi.”
Phịch!
Lục Áp và Ô Sào thẳng thừng tê liệt ngay trên tổ chim.
Hai người không còn biết phải nói gì mới phải, nên phản ứng như thế nào.
Chỉ là Địa Tiên kỳ?
Má ơi đây là lời mà người có đầu óc có thể nói ra hay sao?
Địa Tiên kỳ sao có thể lợi hại như vậy chứ?
Nhưng lời nói này do Hồng Quân Đạo tổ nói ra, Đạo tổ có thể không có đầu óc hay sao?
Hai người phát hiện, Lý Nguyên không phải ở tầng thứ một ngàn mà là tầng thứ hai ngàn.
Nếu không sao hắn lại lợi hại như vậy?
Một thân phận Địa Tiên kỳ lại có thể qua lại ngang hàng với Đạo tổ, thật sự quá lợi hại!
không biết qua bao lâu, Lục Áp và Ô Sào mới dần dần hồi phục lại từ trong nỗi kinh hãi.
Lục Áp lẩm bẩm nói: “Trên thế gian này sao lại có kỳ nhân như thế.”
Lão Tử: “Đạo tổ nói, Lý đạo hữu có lẽ là con trai của Đại Đạo.”
Con trai của Đại Đạo!
Lục Áp và Ô Sào bỗng lộ ra nét mặt bừng tỉnh.
Nếu như Lý Nguyên là con trai của Đại Đạo, vậy mọi thứ đều thông suốt rồi.
Ô Sào đạo nhân nhìn Lão Tử, đồng tử chuyển động một cái, hắn bỗng nghĩ tới một cách để biết tin tức của Hỗn độn chủng.
Hắn lập tức nói với Lão Tử: “Trước đây không phải Đại Thiên Tôn muốn vãn bối giúp đỡ Nhân giáo và Xiển giáo trong lần phong thần lượng kiếp sao? Vãn bối thay đổi chủ ý rồi, chỉ cần Đại Thiên Tôn bằng lòng giúp vãn bối lấy được Hỗn độn chủng, vãn bối sẽ đồng ý yêu cầu của Đại Thiên Tôn.”
Lục Áp nghe vậy, không khỏi hơi lo lắng nhìn Ô Sào đạo nhân.
Lượng kiếp vốn dĩ nguy hiểm vạn phần, trước đây hắn đã đồng ý với Lão Tử giúp đỡ Nhân giáo. Bây giờ Ô Sào đạo nhân cũng tham gia, nếu như không cẩn thận, chỉ sợ huyết mạch Kim Ô sẽ mất hết!
Lão Tử nghe thấy yêu cầu của Ô Sào đạo nhân, chau mày nói: “Hỗn độn chủng bị thiên cơ che giấu, căn bản không thể biết được tung tích của nó.”
Ô Sào đạo nhân: “Lúc trước vãn bối thỉnh Lý tiền bối tính ra tung tích của Hỗn độn chủng, Lý đạo hữu nói mặc dù hắn có thể tính ra tin tức của Hỗn độn chủng nhưng cần một món Tiên thiên linh bảo trao đổi mới được.”
Lão Tử vẫn gật đầu nói: “Nếu Lý đạo hữu nói có thể tính ra, vậy có lẽ sẽ không sai đâu.”
Hắn suy nghĩ rồi quyết định: “Vậy được, các ngươi đi tìm Lý đạo hữu, trao đổi tin tức Hỗn độn chủng với hắn.”
Một Tiên thiên linh bảo đổi lấy tung tích của Hỗn độn chủng, Lão Tử cảm thấy xứng đáng.
Chỉ cần hắn biết được tung tích của Hỗn độn chủng thì không lo không lấy được.
Ô Sào nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, hắn cảm thấy Hỗn độn chủng đã vẫy chào với hắn rồi.
Ba người lập tức đứng dậy, bay đến hướng núi Thiên Trì.
Được Lão Tổ dẫn đường, ba người cùng một con trâu nhanh chóng đến được gia trang, đáp xuống phía trước cánh cửa rào ngoài trang viên.
Cánh cửa rào đang mở, Thược Dược đang đứng dưới mái hiên, thản nhiên nhìn ba người.
Lão Tử nhìn thấy Thược Dược liền cung kính chắp tay hành lễ: “Bái kiến Thược Dược cô nương, bọn ta đến bái kiến Lý đạo hữu.”
Lục Áp và Ô Sào nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Thánh Nhân cũng cung kính với nữ tử này quá nhỉ.
“Tự vào đi, công tử nhà ta ở trì đường hậu viện.” Thược Dược lạnh lùng nói, mi mắt không thèm nhấc lên.
Lão Tử không để ý thái độ của Thược Dược, gật đầu với Thược Dược, dẫn Lục Áp và Ô Sào đạo nhân đi vào sân.
Ô Sào đạo nhân khẽ hỏi Lão Tử: “Tại sao Thái Thanh Thánh Nhân đối xử khách khí với một nữ tử phàm nhân như thế.”
Trong lòng Lục Áp thầm nhủ, chẳng lẽ Lão Tử động lòng trần sao? Không nghĩ tới dáng vẻ lão luyện thành thục như hắn, lại còn cất giấu tâm địa gian giảo.
Lão Tử không biết suy nghĩ trong lòng Lục Áp, nếu không hắn sẽ giận đến mức một chưởng chụp chết Lục Áp.
Hắn lắc đầu nói với Ô Sào: “Thược Dược cô nương không phải là nữ tử tầm thường, có khả năng, tu vi của nàng cao hơn ta và ngươi.”
Bịch! Lục Áp và Ô Sào đạo nhân lảo đảo một cái, trực tiếp té ở trên mặt đất.
Khuôn mặt chết trân.
Tu vi cao hơn ta và ngươi là thật hay giả đó, chẳng lẽ nữ tử này là Thánh Nhân? Nhưng chưa nghe nói lúc nào hồng hoang xuất hiện Thánh Nhân mới?
Hai người vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, giọng Lục Áp run rẩy hỏi: “Nữ tử, à không, Thược Dược tiền bối, chẳng lẽ là Thánh Nhân?”
Ô Sào đạo nhân không chớp mắt nhìn Lão Tử chằm chằm.
“Thánh Nhân!”
Lão Tử cảm khái lắc đầu: “Thiên Đạo cũng có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận