Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 607 - Với trí thông minh của ngươi, rất khó giải thích rõ ràng với ngươi

Hắn cũng không rảnh giám sát một kẻ ngốc rửa bát, dặn dò: “Rửa cho nghiêm túc, không rửa sạch thì đừng trách ta không nói với ngươi cách thức làm mì gói và xúc xích.”
“Biết rồi!”
Lý Tú Ninh đáp lại một tiếng rất không kiên nhẫn.
Tiếp tục chơi bong bóng của nàng.
Bong bóng này còn có nhiều màu sắc rực rỡ, đẹp thực sự.
Lý Nguyên không để ý tới đồ ngốc này nữa, quay trở về quầy rượu của hắn, tiếp tục đi đọc sách.
“Lạch cạch.”
Lý Nguyên vừa mới đi được một lúc, Lý Tú Ninh đột nhiên cảm thấy trơn trượt trong tay, bát sứ Thanh Hoa chợt rơi trong bồn rửa bát, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Trong lòng Lý Tú Ninh thấy căng thẳng: “Đừng có rơi vỡ chứ? Với mức độ lòng dạ đen tối của chưởng quầy, còn không phải bắt mình bồi thường bản thân cho hắn mới chịu để yên sao?”
Nàng mau chóng kiểm tra một chút bát sứ Thanh Hoa: “Vẫn may, chưa vỡ.”
“Không ngờ rằng chiếc bát này nhìn thì trong suốt như ngọc, mà cũng rất khó vỡ.”
Nàng lật đà lật đật, vừa chơi, vừa rửa, sau một nửa khắc đồng hồ, nàng cuối cùng đã rửa sạch bát đũa.
Nhìn bát đũa trắng sạch như mới, cùng với đôi tay mềm mại nõn nà của mình, Lý Tú Ninh cảm thấy nước rửa bát này thực sự là quá hữu dụng rồi.
Đến bàn tay cũng trở nên mềm mịn bóng loáng hơn rất nhiều.
Nàng ngửi bàn tay mình một chút, trên đó còn lưu lại một mùi hương hoa của nước rửa bát.
Lý Tú Ninh cảm thấy, mùi hương hoa này còn thơm hơn mùi nước hoa đến từ Tây Vực gấp hàng trăm lần.
Nước rửa bát này nên dùng để tắm gội mới đúng, dùng để rửa bát, quá là phí của trời rồi!
Cũng không biết nước rửa bát là chưởng quỹ lấy từ đâu ra? Chút nữa phải nghe ngóng rõ ràng từ hắn mới được.
Mua một chút về tặng mẫu hậu và mấy chị dâu, bọn họ nhất định rất thích.
Lý Tú Ninh trở về đại sảnh, thấy Lý Nguyên lại đang đọc sách, nàng không khỏi gọi: “Được rồi, bát ta đã rửa sạch sẽ rồi, mau nói cho ta phương pháp chế biến mì gói và xúc xích đi.”
Lý Nguyên nghe vậy, không hề di chuyển ánh mắt khỏi tiểu thuyết, chỉ giơ tay ra chuyển hai tờ giấy viết thư ở bên cạnh về phía Lý Tú Ninh: “Cách làm đã viết xong cho ngươi rồi, theo đó mà làm là được rồi.”
Lý Tú Ninh vội vàng cầm tờ giấy viết thư rồi bắt đầu đọc.
“Ồ, không ngờ rằng ngươi viết chữ cũng khá là đẹp đấy.”
Đâu chỉ là đẹp, còn vô cùng khiến người ta thấy vui, lưu loát sinh động, nhìn thấy quả thực là một loại cảm giác hưởng thụ.
Lý Tú Ninh cũng từng nhìn thấy bản tấu của Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh viết, chữ của mấy người này viết đều vô cùng đẹp.
Nhưng so sánh với chữ của Lý Nguyên, nàng phát hiện, chữ của mấy người Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhìn không hề có một chút linh tính nào cả, cùng không tốt hơn là mấy so với chó bò.
Xem ra, Lão bản này ngoại trừ lòng dạ hơi đen tối một chút, cũng không phải là người hoàn toàn tồi tệ.
Trong lòng của Lý Tú Ninh xoay chuyển các loại ý nghĩ, rất nhanh đã đọc xong nội dung trên tờ giấy viết thư.
Cách thức chế biến mì gói và xúc xích viết vô cùng chi tiết, Lý Tú Ninh cảm thấy, cho dù là bản thân nàng cũng có thể dựa trên cách thức ghi lại trên tờ giấy, chế biến ra được mì gói và xúc xích.
Chỉ có điều…
Chỉ thấy Lý Tú Ninh vô cùng kinh ngạc chỉ vào nội dung trên tờ giấy viết thư, bởi vì quá kích động, ngón tay cũng không nhịn được mà run lên.
Nàng lớn tiếng hét lên với Lý Nguyên: “Điều ngươi viết là thật sao, xúc xích lại là dùng thịt lợn chế biến ra?”
Biểu cảm kinh ngạc, ngữ khí khoa trương này, dường như là xúc xích không phải là do thịt lợn chế biến ra, mà là dùng phân lợn chế biến ra vậy.
Tuy rằng, Đường triều đã có không ít người nuôi lợn rồi, có điều thịt lợn chỉ có những người hạ đẳng không ăn được thịt dê mới ăn.
Quý tộc và giai cấp tư bản thông thường, đều chỉ ăn thịt dê. (Thịt bò là công cụ cày bừa, không được phép ăn).
Thời đại này, hễ là người có chút địa vị, đều cho rằng lợn là một loại đồ ăn vô cùng ghê tởm.
Ở thời kì Tùy triều, có quý tộc phạm tội, sẽ bị Hoàng đế ép buộc miễn cưỡng ăn thịt lợn, quý tộc sau khi ăn xong về nhà sẽ nôn hơn nửa ngày, chỉ thiếu chút là nôn đến chết.
Có thể thấy sự khinh bỉ của quý tộc đối với thịt lợn.
Lý Tú Ninh không ngờ rằng, xúc xích ngon đến như thế, lại là dùng thịt lợn thấp hèn này chế biến ra.
Sau khi truyền ra ngoài, người khác sẽ không cười nhạo ta chứ?
Có điều, thịt lợn không phải rất khó ăn sao, tại sao xúc xích lại ngon như thế này? Còn ngon hơn nhiều so với thịt dê, thịt bò!
Hắn không phải là cố ý lừa ta ăn chứ? Lý Tú Ninh nhìn Lý Nguyên một cách tràn đầy hoài nghi.
Lý Nguyên hờ hững: “Xúc xích chính là dùng thịt lợn làm ra, đến nỗi ngạc nhiên đến vậy sao?”
“Ngươi không lừa ta?”
Lý Tú Ninh có hơi không dám tin, nói.
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Ngươi có gì đáng để ta lừa sao?”
Con mắt ghét bỏ, ánh mắt khinh thường của Lý Nguyên, làm Lý Tú Ninh nhất thời không hài lòng.
Cũng quá là xem thường người khác rồi, ta xinh đẹp đáng yêu đến thế này, lại là công chúa, lẽ nào không đáng để ngươi lừa gạt sao?”
Bổn tiểu thư nếu như nói thân phận của mình ra, còn không dọa chết được ngươi! Đế lúc đó ngươi sẽ biết, cái gì gọi là cao không thể với tới được rồi!
Trong lòng Lý Tú Ninh điên cuồng mỉa mai một lúc, trong lòng cũng xem như là dễ chịu hơn một chút.
Bỏ đi, không tính toán với Lão bản này nữa, xúc xích có phải là dùng thịt lợn chế biến ra không, trở về thử một chút là biết ngay.
Nếu như hắn dám lừa ta, ta sẽ khiến cho hắn biết, cái gì gọi là hối hận cả đời!
Nghĩ đến đây, Lý Tú Ninh đã có hơi nóng lòng muốn quay trở về thử nghiệm rồi, trước khi rời đi, còn có một chuyện, muốn hỏi Lý Nguyên cho rõ ràng: “Chưởng quỹ, nước rửa bát kia ngươi mua từ chỗ nào đấy? Cũng khá là hữu dụng, ta cũng chuẩn bị đi mua một chút.”
Lý Nguyên: “Chính ta làm, không bán.”
“Lại là ngươi làm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận