Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 918 - Cao nhân trong miệng của Trư Bát Giới (2)

Như Lai từng đè hắn dưới núi Ngũ Chỉ Sơn năm trăm năm, hắn đương nhiên không có thiện cảm chút nào đối với Như Lai.
Bạch Tinh Tinh và Thiết Phiến công chúa tuy trong lòng vô cùng kiêng nể Như La, nhưng bọn họ muốn cùng chung mối thù với Tôn Ngộ Không, cùng tiến cùng lùi, do vậy hai người đứng bên cạnh Tôn Ngộ Không, không hề hành lễ với Như Lai.
Đa Bảo Như Lai thu biểu cảm của mọi người vào trong mắt, không nói thêm điều gì.
Sau một hồi khách sáo, Đa Bảo bèn trực tiếp nói rõ mục đích đến đây với Trấn Nguyên Tử: “Trấn Nguyên đạo hữu, mục đích lần này ta đến đây thăm hỏi dự là đạo hữu cũng đoán ra rồi. Mấy người Đường Tăng có liên quan đến thế đại hưng của Phật môn, không thể miễn cưỡng giữ lại.”
Trấn Nguyên Tử bình tĩnh nói: “Nhưng bọn họ đạp đổ cây Nhân Sâm Quả của ta, dù sao cũng phải cho ta một lời giải thích mới được.”
Đa Bảo Như Lai thở dài, có vẻ trách trời thương dân nói: “Cây Nhân Sâm Quả có một kiếp này, chỉ có thể nói số trời như vậy, đạo hữu nên nhìn thoáng một chút.”
Trấn Nguyên Tử nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật giật, đáy mắt chợt lướt qua một chút tức giận.
Hắn không ngờ Đa Bảo Như Lai lại dùng câu chuyện hoang đường này đến đuổi hắn.
Coi hắn là những tiểu tu sĩ nhẫn nhục chịu đựng đó sao?
Hắn bất mãn nhìn Đa Bảo Như Lai, nói: “Tiên Thiên linh căn cực phẩm, lại chỉ một câu số trời như vậy là có đẩy đi chỗ khác được sao?”
Đa Bảo Như Lai bình tĩnh đón ánh mắt của Trấn Nguyên Tử, nói: “Đạo hữu cần gì phải cố chấp chống lại đạo trời chứ?”
Trấn Nguyên Tử: “Không phải ta cố chấp, chuyện cây Nhân Sâm Quả này liên quan đến gốc rễ linh mạch núi Vạn Thọ, nhất định phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng mới được.”
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không muốn đắc tội Tây Phương giáo quá mức, giọng điệu hơi hòa dịu, lại nói: “Nếu Đa Bảo đạo hữu đồng ý ra tay thì chắc chắn có thể cứu sống được cây Nhân Sâm Quả. Ta tất nhiên sẽ không làm khó đám người Đường Tăng nữa.”
Đa Bảo quả thực có cách cứu sống cây Nhân Sâm Quả, dùng Nước Thánh Công Đức ở trong ao Thất Bảo Công Đức là được.
Có điều cái này lại tiêu hao lượng hải hà công đức của Phật môn, từ đó ảnh hướng đến khí vận Phật môn, hắn đương nhiên không muốn.
(Lúc đầu, dựa theo nguyên tác, Quan âm có bình Ngọc Tịnh và cành liễu, có thể sinh ra Ngưng Chi Ngọc Lộ, có thể cứu sống cây Nhân Sâm Quả. Nhưng ở thế giới này, bình Ngọc Tịnh của Quan âm đã bị Lý Nguyên lấy mất, cành liễu cũng đã trả lại cho Bạch Tố Trinh, cho nên Đa Bảo chỉ có thể chơi xấu).
Đa Bảo nghe ý kiến của Trấn Nguyên Tử xong thì dừng lại một chút, bấy giờ mới lên tiếng: “Khi ta tới đây đã từng hỏi Chuẩn Đề Thánh Nhân về chuyện liên quan tới cây Nhân Sâm Quả. Cây Nhân Sâm Quả là do liên tục hấp thụ linh khí Tây Phương tăng cường linh mạch bản thân, cho nên mới có một kiếp này. Bây giờ gặp Tây Phương hưng thịnh, cây Nhân Sâm Quả bị hủy chính là trả nhân quả lại cho Tây Phương, cho nên, Chuẩn Đề Thánh Nhân hy vọng đạo hữu có thể thuận theo số trời.”
Mặt mày Trấn Nguyên Tử đặc biệt khó coi. Hắn đương nhiên nghe hiểu ý của Đa Bảo.
Đây rõ ràng là lấy Chuẩn Đề Thánh Nhân ra dọa hắn.
Chẳng qua đây là Thánh Nhân, tuy trong lòng Trấn Nguyên Tử rất bất mãn, nhưng hắn lại không dám nói nói thêm điều gì.
Đắc tội với Thánh Nhân, đến lúc đó có lý cũng sẽ trở thành vô lý.
Có điều, bảo hắn nuốt chuyện này xuống, lại cảm thấy rất không cam lòng.
Tràng diện nhất thời lạnh xuống.
Đa Bảo thấy thế cũng không nói thêm gì, bưng chung trà trên bàn lên bắt đầu thong thả ung dung uống trà.
Tôn Ngộ Không im lặng nhìn tất cả những thứ này.
Hắn biết, Trấn Nguyên Tử sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Nhìn vẻ mặt nắng mưa thất thường của Trấn Nguyên Tử, trong lòng hắn không khỏi âm thầm cảm thán, sức yếu thật sự là gốc tội mà.
Rõ ràng là Trấn Nguyên Tử chịu ấm ức, nhưng lại không thể phân rõ phải trái.
Đồng thời, trong lòng hắn không khỏi càng bội phục chưởng quỹ hơn.
Tu vi của chưởng quỹ không thể đo lường, có thể thoải mái quét ngang Hồng Hoang, nhưng trước nay hắn đều không vô duyên vô cớ lấy thế đè người, vừa so sánh đã lập tức phân ra cao thấp với Như Lai, chuẩn Đề.
Trấn Nguyên Tử im lặng hồi lâu, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng mở miệng nói:
“Nếu Thánh Nhân cũng đã lên tiếng thì ta còn có thể nói được gì đây, ngài dẫn bọn họ đi được rồi.”
Nói xong, hắn ngay cả ý muốn khách sáo với Đa Bảo cũng không có, trực tiếp vứt bỏ đám người lập tức rời khỏi đại điện, đi trở về hậu viện.
Đa Bảo thấy thế cũng không để bụng, mặt hắn đầy vẻ hiền từ nói với Đường Tăng:
“Các ngươi có thể tiếp tục lên đường được rồi.”
Đường Tăng lập tức vội vàng hành lễ nói: “Đa tạ Phật Tổ ra tay tương trợ.”
Như Lai gật nhẹ đầu, nhìn sang Tôn Ngộ Không: “Tôn Ngộ Không…”
Hắn đang muốn nói gì đó với Tôn Ngộ Không, nhưng vừa mở miệng thì Tôn Ngộ Không đã đi thẳng rời khỏi đại điện, hình như là đi tới hậu viện Ngũ Trang Quán, cơ bản không thèm để ý tới Đa Bảo Như Lai.
Oát oát!
Một đám quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu Đa Bảo Đạo Nhân.
Đa Bảo thấy Tôn Ngộ Không không thèm nhìn tới như thế, da mặt không khỏi giật giật, trong mắt lóe lên một tia lửa giận.
Nếu như không phải kiêng nể Lý Nguyên thì hắn thật sự muốn lần nữa đặt Tôn Ngộ Không ở dưới Ngũ Chỉ Sơn, mãi cho đến khi đối phương thần phục mới thôi.
Trư Bát Giới và Sa Hòa Thượng đồng thời nhìn nhau, không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên với Tôn Ngộ Không.
Trâu.
Bạch Tinh Tinh và Thiết Phiến công chúa thấy bầu không khí ở đại điện hơi lúng túng, các nàng vội vàng đi ra khỏi đại điện, đuổi theo hướng của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không tìm được Trấn Nguyên Tử ở phòng luyện công.
“Sao ngươi còn chưa đi, tới đây làm gì hả?”
Trấn Nguyên Tử lạnh lùng hỏi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không không nói gì thêm, hắn lấy dịch thể Ngưng Chi Cam Lộ ra đưa cho Trấn Nguyên Tử: “Cái này cho ngươi, chắc là có thể cứu sống cây Nhân Sâm Quả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận