Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1157 - Chân tướng khiến Diệp Lăng Không tuyệt vọng (2)

Đát Kỷ thản nhiên nói: “Bởi vì trước đấy bọn họ đã đắc tội với ta và ca ca của ta đó, cho nên bị ca ca của ta biến thành hình dạng như bây giờ coi như khiển trách!”
Diệp Lăng Không: “...”
Hắn thấy Đát Kỷ dùng giọng điệu nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói giỡn, nét mặt không khỏi hơi chần chừ.
Lẽ nào những gì nàng nói đều là thật?
Quan trọng là ngọc tỷ kia quả thật kỳ lạ phi phàm, còn tản ra khí tức Tiên thiên chí bảo.
Hơn nữa mấy Thánh Nhân Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh cũng không tỏ ra khác thường.
Nếu như mọi chuyện đều là thật vậy thực lực của Lý Nguyên rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Nên biết rằng cho dù hắn là Thiên Đạo nhưng muốn giết Thánh Nhân một lần, hai lần, hàng ngàn vạn lần, nhưng muốn hoàn toàn giết chết Thánh Nhân cũng không dễ dàng làm được.
Đúng rồi còn có Thần Niệm.
Nếu Linh Hoa đã biến thành tiêu bản, Vượn Chiến biến thành đồng hồ đều do Lý Nguyên làm ra, vậy Thần Niệm bị nhốt trong Hồng Mông Hồ có phải cũng do Lý Nguyên hay không?
Nghĩ đến khả năng này, trái tim của Diệp Lăng Không suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nên biết ngay cả hắn cũng không thể nào đo lường được bản lĩnh của Thần Niệm, nếu như Lý Nguyên có thể nhốt Thần Niệm vào Hồng Mông Hồ, chẳng phải đồng nghĩa với việc Lý Nguyên còn mạnh hơn Thần Niệm nhiều lần sao?
Diệp Lăng Không không thể chấp nhận nổi!
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh hỏi Đát Kỷ: “Thần Niệm đâu, ngươi vứt hắn hay chưa?”
Đát Kỷ lấy Hồng Mông Hồ từ trong túi trữ vật ra: “Không phải Thần Niệm ở trong này sao? Nhưng mà lần này ta không định vứt hắn để tránh lại tạo ra loại cặn bã như ngươi.”
Diệp Lăng Không nhìn Hồng Mông Hồ quen thuộc chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Thế mà nàng không vứt Hồng Mông Hồ đi.
Mà nàng cũng không bị Hồng Mông Hồ phản phệ vẫn sống yên lành, điều này chứng tỏ phán đoán trước đây của ta đã sai hết.
Bỗng dưng Diệp Lăng Không bắt được trọng điểm.
Đát Kỷ nói lần này nàng không định vứt Hồng Mông Hồ nữa!
Lần này không định vứt!
Như vậy chẳng phải lần trước nàng đã vứt Hồng Mông Hồ?
Lẽ nào Hồng Mông Hồ thật ra là do nàng vứt đi?
Đây cũng là lý do tại sao thái độ của Thần Niệm đối với nàng lại khiêm nhường như thế?
u!
Suy đoán này lập tức khiến da đầu Diệp Lăng Không tê rần, tầm mắt bị hoa, có ảo giác như mình sắp sụp đổ.
Hồng Mông Hồ thần bí khó lường như thế, gần như không gì không làm được, sao có thể do nàng vứt chứ?
Ta xem là chí bảo, còn nàng lại xem như rác rưởi tiện tay vứt đi?
Không chịu nổi, không chịu nổi nữa!
Kinh ngạc dữ dội đến mức khiến Diệp Lăng Không chẳng để tâm đến Đát Kỷ nói mình là cặn bã nữa rồi.
Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Lăng Không, mặc dù hắn vô cùng không muốn thừa nhận nhưng tất cả mọi chuyện đều cùng chỉ về một điểm, đó chính là ca ca của Đát Kỷ không phải là người bình thường ngoài nhan sắc thì chẳng có gì cả, hắn rất có khả năng là một cường giả Hồng Mông khủng khiếp vô song.
Là một vô thượng chí cao có thể phong ấn thu phục Đại Đạo Thánh Nhân Thần Niệm này.
Gặp được tồn tại đáng sợ như vậy, quan trọng là mình đã đắc tội với muội muội của tồn tại đáng sợ này.
Trong đầu Diệp Lăng Không chỉ còn lại một suy nghĩ: Ngay lập tức, mau chóng rời khỏi nơi này!
Nơi này nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm!
Suy cho cùng tu vi của mình đều do Thần Niệm ban cho, muốn đối phó với người có thể thu phục Thần Niệm không phải là chuyện cười khắp Hồng Mông sao?
Diệp Lăng Không cũng là người dứt khoát, hắn hoàn hồn lại lập tức để lại một câu: “Ừm, ta nhớ ra vẫn còn một vài chuyện không làm phiền các ngươi nữa, cáo từ.”
Còn chưa nói xong, bóng dáng của hắn đã bay ra huyền quang xông về phía cửa màn, nhưng mà một giây sau hắn hoảng sợ phát hiện ra rằng mình vẫn còn ở trong đại sảnh của khách điếm.
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa, Hậu Thổ lần lượt dùng ánh mắt chế giễu nhìn hắn giống như đang nhìn một con khỉ bị nhốt trong lồng thú vậy.
Còn Lý Nguyên vẫn không thay đổi nét mặt, bình tĩnh như thường.
Mồ hôi đổ đầy trên trán của Diệp Lăng Không, rõ ràng khi nãy hắn không hề cảm nhận được sự dao động của pháp tắc nào, nhưng sao mình lại quay về chỗ cũ?
Trong lúc Diệp Lăng Không ngạc nhiên thắc mắc, giọng nói của Lý Nguyên vang lên: “Ta cho ngươi đi chưa?”
Lại do hắn giở trò?
Nếu như khi nãy Diệp Lăng Không vẫn còn nghi ngờ với suy đoán của mình, thì lúc này hắn đã có thể chắc chắn một ngàn phần trăm Lý Nguyên thật sự là một vô thượng chí cao vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn.
Diệp Lăng Không đè nén nỗi kinh ngạc và hoang mang trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi Lý Nguyên: “Ngươi muốn thế nào?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Sỉ nhục muội muội của ta, trong lòng bất kính với ta, ngươi đã không cần thiết phải tồn tại nữa rồi.”
Da mặt Diệp Lăng Không run rẩy, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Đây là muốn giết hắn mà!
Diệp Lăng Không ta, trời không đè nổi, đất không thể vùi, không có ai có thể giết được ta!
“Người muốn giết ta đều bị ta giết rồi, chết cho ta!”
Diệp Lăng Không chợt quát lên, chỉ thấy ba ngàn pháp tắc đại diệt lấy hắn làm trung tâm bỗng hiện lên giữa không trung.
Một đường pháp tắc đại diệt phát ra một luồng cực quang xán lạn.
Trông muôn màu muôn vẻ tựa như ảo mộng màu sắc rực rỡ.
Những nơi cực quang rọi qua, Hồng Mông sụp đổ, Càn Khôn vỡ tan, sinh mệnh biến mất, thời gian mục nát, luân hồi tàn lụi, mọi thứ đều hóa thành hư vô.
Xung quanh Diệp Lăng Không đã trở thành tuyệt địa.
Bất cứ sinh mệnh nào cũng không thể tồn tại, bất cứ sự vật nào cũng không tồn tại được, mọi thứ của Hồng Mông đều bị ba ngàn pháp tắc đại diệt cuốn lại vỡ tan tành.
Vốn dĩ sau khi Diệp Lăng Không vận pháp lực toàn thân lấy ba ngàn pháp tắc đại diệt ra, chư thiên vạn giới, cả không gian hồng hoang đều sẽ biến thành tro bụi, không còn tồn tại, chứ đừng nói đến một khách điếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận