Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 175 - Hồng Quân đến thăm, thẳng thắn thôi! (2)

Tuy khóe miệng Hồng Quân hơi run, trên mặt đều là vẻ chấn động, giống như nhìn thấy cái gì đó không thể tin.
Lý Nguyên tán thành nói: “Đạo hữu có mắt nhìn tốt.”
Vẻ mặt Ðát Kỷ nghi ngờ nói: “Gỗ đàn hương Diệp Tử là cái gì, nó rất trân quý sao?”
Ngao Châu cũng không hiểu vì sao Đạo tổ kích động như thế.
Trước đây Đạo tổ chia bảo vật ở Phân Bảo nhai, chia mấy trăm kiện Tiên thiên linh bảo cho ba ngàn khách hồng trần cũng không đau lòng, mảnh gỗ gì mà có thể khiến hắn giật mình thế?
Hồng Quân nghe thấy nghi vấn của Ðát Kỷ, da mặt không khỏi co quắp một chút, giống như đang trách Ðát Kỷ nói sai gì đó.
Hắn nhìn miếng gỗ xung quanh buồng xe, giọng điệu cảm khái nói không ra lời.
“Phật Diêp Tử Đàn Mộc không phải dùng hai chữ trân quý là có thể hình dung được, ở bên trong Hồng Mông, Phật Diệp Tử Đàn Mộc có thể tương đương với Hỗn độn thanh liên được Bàn Cổ nuôi dưỡng lúc ban đầu.
Có vai trò ngưng thần tĩnh khí ổn định tâm trạng, trấn áp tru tà.
Chẳng qua, tác dụng quan trọng nhất của nó là có thể trợ giúp tu sĩ lĩnh ngộ, cũng có một chút tác dụng đối với ta.”
Xoạch, xoạch! Cằm Ðát Kỷ và Ngao Châu đều rớt xuống.
Tương đương với Hỗn độn thanh liên! Đều có tác dụng với Đạo tổ! Những lời này khiến trong lòng hai người rung động thật sâu.
Khiến hai người không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ biết là, đây quả thật không phải trân quý có thể hình dung được!
Hai người ngây ngốc nhìn xung quanh buồng xe, hình như đôi mắt giống như sắp rớt trên Phật Diệp Tử Đàn Mộc.
Đặc biệt là Ðát Kỷ, trong đôi mắt tràn đầy ánh sao sáng long lanh, dường như nàng đã thấy cảnh buồng xe được đặt ở trong mật thất tàng bảo của mình.
Hồng Quân cảm thán một câu rồi đi vào bên trong xe ngựa.
Đột nhiên hắn cảm thấy hai chân mình giẫm lên một nơi mềm mại dị thường, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất trải một tấm thảm màu tuyết trắng.
Tấm thảm trắng nõn như tuyết, không có một chút tạp sắc, mềm mại như mây, dẫm lên không cảm nhận được chút lực nào.
Hồng Quân chú ý tới sợi tơ của tấm thảm hình như ẩn chứa một luồng khí tức đặc biệt, không khỏi dùng thần thức quét một chút.
Hắn liếc nhìn lại trực tiếp cả kinh nhảy lên.
Nếu không phải buồng xe có trần cao, đầu hắn cũng sắp đụng vào trần buồng xe rồi.
“Đạo tổ, ngươi lại làm sao thế?”
Ðát Kỷ bị Hồng Quân làm giật mình, lúc này mới lưu luyến rời ánh mắt khỏi Phật Diệp Tử Đàn Mộc, sau đó vẻ mặt khó hiểu hỏi Hồng Quân.
Sao Đạo tổ này cứ lúc kinh lúc rống thế!
Hồng Quân chỉ tấm thảm trên mặt đất, giọng điệu thậm chí có chút lắp lắp: “Này, này, sợi tơ của tấm thảm, lại là Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti!”
“Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti là cái gì?” Ðát Kỷ vội vàng hỏi.
Nghe có vẻ rất cao cấp.
Ngao Châu cũng không chớp mắt nhìn Hồng Quân chằm chằm, không rõ tại sao một tấm thảm trải sàn lại khiến Đạo tổ còn kích động hơn lúc nhìn thấy Phật Diệp Tử Đàn Mộc.
Ánh mắt Hồng Quân vẫn chăm chú nhìn tấm thảm, không chớp mắt đáp lại: “Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti chính là hỗn độn dị chủng, thực lực có thể so với nửa bước cảnh giới Thiên Đạo.
Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti là một trong sợi tơ cứng rắn nhất trong Hỗn Độn, nước lửa bất xâm, Tiên thiên linh bảo cũng không chém đứt, chỉ có một Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti có thể kéo ba ngàn đại thế giới Đại Thiên, có thể so với Tiên thiên chí bảo, nhưng tấm thảm này…”
Hắn chậc lưỡi nói: “Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti cần bao nhiêu tơ tằm mới có thể dệt thành?”
Nếu như chỉ có một Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti, Hồng Quân cũng sẽ không khiếp sợ như vậy, nhưng từng sợi tơ trên mặt thảm, làm sao cũng có trên trăm vạn Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti! Coi như là phun ra máu, chỉ sợ cũng không nhả ra nhiều tơ như vậy! Hơn nữa dùng Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti dệt thành lông, hắn làm vậy thật phí của trời!
Cho dù Hồng Quân có thể không chút do dự cho ba ngàn khách hồng trần mấy trăm vật trước, giờ phút này cũng cảm thấy đau lòng không dứt.
Hai người Ðát Kỷ và Ngao Châu lại lần nữa rơi vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ có điều, lần này các nàng ở trên thảm trải sàn.
Một thứ kéo ba ngàn đại thế giới Đại Thiên! Hai người gần như không thể tưởng tượng, phải cần bao nhiêu nhẫn nại mới làm được.
Nghĩ tới tấm thảm trân quý như thế, thậm chí Ngao Châu cũng có chút không dám đặt chân.
Mình đi lại ở trên Tiên thiên chí bảo…! Ngao Châu vừa cảm khái không thôi, vừa nhìn về phía Lý Nguyên, ánh mắt tràn đầy tia sáng kỳ dị.
Tại sao nam nhân này lại thần bí như vậy? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu bí mật? Tấm thảm do vô số Tiên thiên chí bảo dệt thành, Ngao Châu hoàn toàn không thể tưởng tượng có người lại có thể xa xỉ tới trình độ này.
Ðát Kỷ nhìn chằm chằm tấm thảm, nước miếng cũng sắp chảy ra.
Trong lòng nói to, giàu rồi, giàu rồi! Nếu như không phải là bây giờ còn có người ngoài ở lại, thậm chí nàng còn mơ tưởng trực tiếp thu lại tấm thảm.
Hồng Quân thấy vừa tiến đến thì phát hiện hai Hỗn độn chí bảo, hắn không khỏi hiếu kỳ đánh giá những vật khác bên trong xe ngựa.
Không biết có còn vui mừng khác chờ hắn không.
Quả nhiên hắn vừa nhìn lại phát hiện mấy vật phẩm không tầm thường.
Cái ghế mọi người ngồi là kiến mộc làm thành.
Bàn trà là cây trà Ngộ Đạo.
Rổ đựng trái cây trên bàn, lại là Hỗn Độn Hồ Lô Đằng bện thành.
Còn màn vải che chắn cửa sổ, thế mà lại là một loại Hỗn Độn Vạn Diện Ma Chu Ti khác không thua kém Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti bện thành... Càng nhìn, đôi mắt Hồng Quân càng mở lớn gấp đôi, tim đập tăng nhanh gấp đôi, da mặt co quắp một chút.
Càng về sau, mắt của hắn trừng lớn bằng hai quả trứng ngỗng.
Trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Da mặt điên cuồng co quắp không thôi.
Nơi này là xe ngựa, đây quả thực là một thế giới hồng mông.
Hồng Quân cảm thấy, so sánh Tử Tiêu cung với chiếc xe ngựa giống như cái nhà xí đơn sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận