Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1148 - Bằng Ma Vương cũng sẽ lạc đường.

Côn Bằng nghe vậy, chỉ cảm thấy tức giận đến phổi cũng nổ tung.
Giết chết người khác, vậy mà vẫn là pháp ngoại khai ân.
Người này quá khinh cuồng, quá cuồng vọng.
Nhưng mà, ai kêu thực lực đối phương mạnh mẽ như vậy, quả thật có sức mạnh cuồng vọng như vậy.
Côn Bằng khiến cho bản thân tỉnh táo lại, miễn cho xung động, làm ra động thái không cách nào vãn hồi.
Vẻ mặt hắn trịnh trọng hỏi Diệp Lăng Không:
"Ngươi là ai? Ta không oán không cừu gì với ngươi chứ? Ngươi vì sao phải đến Đạo Tràng của ta khiêu khích?"
Diệp Lăng không:
"Chúng ta nói là có cừu có oán cũng đúng, mà nói không thù không oán cũng đúng.”
Côn Bằng lạnh mặt không nói.
Nói vớ vẩn!
Nếu là người bình thường nghe sẽ không hiểu gì.
Diệp Lăng Không tự mình giải thích:
"Ngươi với ta không trực tiếp có cừu hận, nhưng mà ta là Mãng Hoang cộng chủ, ngươi lại từng ở Mãng Hoang cắn nuốt vạn ức sinh linh, thân ta là Mãng Hoang chi chủ, cho nên, ngươi với ta coi như là có cừu oán.
"Mãng Hoang cộng chủ? Không phải là Thần Niệm sao? Ngươi sao mà lại là Mãng Hoang cộng chủ?" Côn Bằng vừa khiếp sợ, lại vừa bất khả tư nghị.
Diệp Lăng không: "Mới nhận chức."
Côn Bằng lão tổ luôn bế quan ở đây, ngược lại không hiểu Mãng Hoang đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không nghĩ tới, Mãng Hoang vậy mà đã có một vị cộng chủ mới.
Nhưng mà, bọn họ đã đến cảnh giới này rồi, loại chuyện như vậy, chẳng đáng phải dối trá, hắn ngược lại hắn chẳng nghi ngờ lời nói của Diệp Lăng Không.
Nhưng kể từ đó, tâm tình của hắn cũng trở nên nặng nề.
Người này nếu có thể có được Mãng Hoang Chí Tôn nhận làm đồng hành, trở thành cộng chủ, chỉ sợ thực lực của hắn còn còn mạnh hơn nhiều so với mình.
Bị cường giả loại này tìm tới cửa, cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Ngươi tới Đạo Tràng ta, chẳng lẽ là vì sinh linh Mãng Hoang báo thù sao?" Hắn thử dò xét nói với Diệp Lăng không.
"Báo thù?"
Diệp Lăng không khẽ cười một cái:
"Chút chuyện nhỏ này, còn chưa tới lượt ta phải tự mình xuất thủ."
"Vậy không biết ngươi có chuyện gì?" Côn Bằng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải báo thù là tốt rồi.
Nhưng mà, hắn càng không hiểu.
Nếu không phải đến để báo thù, người này từ xa tới tìm ta làm cái gì?
Diệp Lăng không:
"Ta lần này tới Hồng Hoang, vốn là muốn biết một chút về mấy vị Thánh Nhân Hồng Hoang, đáng tiếc, lúc ta tới Hồng Hoang, lại phát hiện Hồng Hoang cũng chỉ còn lại có một vị Thánh Nhân là ngươi, mấy vị Thánh Nhân khác, chẳng nhìn thấy bóng dáng, không biết ngươi có thể nói cho ta biết bọn họ đang ở đâu không?"
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh sao lại không thấy đâu cả?
Côn Bằng đầu tiên là bất ngờ một chút, sau đó liền lập tức phản ứng lại.
Đám người Tam Thanh, sẽ không rời khỏi Hồng Hoang, nếu như rời khỏi Hồng Hoang, cũng sẽ không cùng Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa, Hậu Thổ rời đi.
Nếu như bọn họ ở Hồng Hoang, thì không có lý nào lại không cảm nhận được khí tức của bọn họ.
Vậy cũng chỉ còn có ở hai nơi.
Nếu không ở Đạo Tổ Tử Tiêu Cung, thì cũng là ở chỗ của Lý tiền bối.
Đạo Tổ từ sau khi đạt được Vạn Giới tháp của Thần Niệm, đã không còn xuất hiện ở Hồng Hoang nữa, so với Côn Bằng còn ru rú trong nhà hơn, vì vậy Tam Thanh cùng với Tây Phương Nhị Thánh chắc chắn sẽ không chỗ Đạo Tổ.
Vì vậy, nơi bọn họ đang ở hiện tại, chỉ có một cái khả năng.
Rất nhanh sau đó, Côn Bằng lão tổ có nhiều ý niệm khác nhau trong đầu.
Nhưng mà, việc này có nên nói cho người kia biết hay không.
Trong mắt Côn Bằng lóe lên một tia do dự.
Diệp Lăng Không thấy Côn Bằng nhãn thần thiểm thước, nhất thời hiểu rõ, người này quả thực biết về những hạ lạc Thánh Nhân còn lại.
Hắn nhắc nhở Côn Bằng:
“Ngươi phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, nếu các ngươi dám lừa ta thì sẽ không ai có kết cục tốt, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai.”
Nghe Diệp Lăng Không uy hiếp không hề che giấu, Côn Bằng lão tổ giật giật khóe miệng, trong lòng không biết làm sao.
Đây chính là là nỗi buồn của kẻ yếu khi phải đối mặt với kẻ mạnh.
Cuối cùng hắn quyết định không nói chuyện này cho cường giả kia.
Nhưng vì không thể đắc tội với Lý tiền bối nên không thể đề cập đến chuyện của Lý tiền bối.
Nghĩ đến đây, Côn Bằng lão tổ lập tức nói với Diệp Lăng Không: “Lúc này bọn họ đang ở trong một khách điếm phía đông trong thành Trường An ở Nhân giới hoặc là ở một phủ đệ ở phía đông thành Triều Ca. Ngươi có thể đến đó tìm bọn họ.”
Diệp Lăng Không nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái.
Mấy Thánh Nhân lại đi tụ tập trong một khách điếm hoặc là một phủ đệ.
Tại sao vậy?
Hơn nữa, những Thánh Nhân này ở Hồng Hoang thì tại sao ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ?
“Ngươi có lừa ta không? Nếu như bọn họ thật sự ở trong Hồng Hoang thì tạ íao ta không cảm giác được?” Diệp Lăng Không nghi ngờ hỏi Côn Bằng.
Côn Bằng thề thốt nói: “Ta thật sự không lừa ngươi, còn tại sao ngươi không cảm nhận được là bởi vì hai nơi này khá đặc biệt, người ngoài không thể nào cảm nhận được khí tức bên trong.”
“Một khách điếm, một tòa phủ đệ thì có bí cảnh động thiên gì, lại còn đặc biệt?” Vẻ mặt Diệp Lăng Không hứng thú hỏi.
Côn Bằng đương nhiên không thể nói ra tin tức về Lý tiền bối, hắn nói mơ hồ: “Khó nói rõ ràng, ngươi đi thì sẽ biết.”
Về phần Côn Bằng có muốn mượn tay Lý Nguyên đối phó Diệp Lăng Không hay không, cái này chỉ có mình hắn tự biết.
Thấy Côn Bằng không muốn nói, Diệp Lăng Không cũng không ép buộc.
Dù sao cũng đã biết nơi ở của mấy vị Thánh Nhân, hai nơi đó có gì đặc biệt, đi xem thì biết.
Nghĩ đến đây, hắn khen ngợi Côn Bằng: “Xem như ngươi thức thời, bây giờ quỳ xuống!”
Vẻ mặt Côn Bằng ngẩn ra.
Ta thức thời lại để ta quỳ xuống, ngươi có bệnh à?
Diệp Lăng Không nói tiếp: “Từ nay về sau, thần phục ta, nghe mệnh lệnh của ta, chăm cá ở Hồng Hoang cho ta.”
Thì ra là muốn thu phục ta!
Giết nhi tử của ta, còn muốn ta phải thần phục, ta hèn mọn vậy sao?
Côn Bằng bất động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận