Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2105 - Nhân trệ Dịch Chí Bình!!

Tiểu Long Nữ bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, thì khoét hai mắt của hắn, cắt hai tai của hắn, sau đó thả hắn rời đi đi.”
Dịch Chí Bình nghe vậy, khuôn mặt nhất thời sợ tới mức trắng bệch.
Thân thể đều không khống chế được đang run rẩy.
Cứ như vâyj, hắn có khác gì với nhân côn.
Sống còn có ý nghĩa gì?
Hắn vội vàng cầu xin tha thứ nói với Tiểu Long Nữ: “Long, Long cô nương tha mạng, vẫn mong Long cô nương tha cho ta, sau này ta cũng không dám... mạo phạm Long cô nương nữa.”
Tiểu Long Nữ không để ý tới Dịch Chí Bình, thậm chí còn không nhìn về phía Dịch Chí Bình.
Nàng đối với Dịch Chí Bình, trừ chán ghét ra, không có chút hảo cảm nào.
Cho dù là liếc mắt một cái, nàng cũng cảm thấy ghê tởm.
Lý Nguyên không nói thêm gì, trong lòng động.
Con mắt và lỗ tai của Dịch Chí Bình liền trực tiếp biến mất.
Dịch Chí Bình nhất thời phát hiện, bản thân mất đi màu sắc của thế giới.
Bản thân mất đi âm thanh của thế giới.
Cứ như vậy, dáng vẻ hiện giờ của Dịch Chí Bình, trở thành không có ngũ chi, không có lưỡi, không có hai mắt và hai tai.
Nhìn vô cùng dữ tợn khủng bố.
Cũng may, tuy rằng Dịch Chí Bình không thể dùng lỗ tai nghe được âm thanh, không thể dùng mắt thấy đồ vật, nhưng hắn còn có thể thông qua thần thức cảm giác mọi thứ.
Sau khi lấy đi hai mắt và hai tai của Dịch Chí Bình, Lý Nguyên thản nhiên nói với Dịch Chí Bình: “Ngươi có thể cút, hy vọng sau này ngươi tự thu xếp cho tốt.”
Tuy rằng, nhặt được một tính mạng, nhưng trong lòng Dịch Chí Bình cũng không bất kì chỗ vui vẻ nào, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng thật sâu.
Hắn cũng không biết, dáng vẻ hiện tại của bản thân có coi như một con người không?
Nhưng mà, hắn cũng không dám tiếp tục ở chỗ này.
Bằng không, nếu chọc giận Lý Nguyên, hắn chỉ sợ bản thân ngay cả thần thức cũng không cách nào cảm giác.
Bởi vậy, Dịch Chí Bình chỉ phải vội vàng thi triển thân pháp, khống chế thân thể giống như quả cầu của bản thân, trốn cũng như rời khỏi khách điếm.
Rời khỏi khách điếm, thần thức nghe thấy đám người và tiếng rao hàng bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, Dịch Chí Bình không khỏi có loại cảm giác giống như cách một thế hệ.
Chỉ cảm thấy, trong khoảng thời gian ngắn này, mọi thứ trải qua thật sự là quá khó tin.
Hắn hy vọng, mọi chuyện này đều là nằm mơ, thật là tốt biết bao!
Tiểu Long Nữ thấy Dịch Chí Bình và quái nhân thần bí kia đều rời khỏi khách điếm, nhất thời vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Nguyên, nói lời cảm tạ: “Lý Nguyên, cám ơn ngươi.”
Lý Nguyên không cho là đúng nói:
“Không có gì, bọn họ đến khách điếm của ta giương oai, cho dù ngươi không mở miệng, ta cũng sẽ ra tay dạy dỗ bọn họ.”
Nói xong, Lý Nguyên lại tiếp tục bắt đầu cuốc đất, chuẩn bị gieo một ít rau cải như cây ngô, đậu phụ, bông cải xanh v.v....
Về phần chuyện vừa rồi, hắn cũng không để ở trong lòng.
Chuyện này với hắn mà nói, chỉ là một nhạc đệm nhỏ râu ria.
Tiểu Long Nữ cũng chỉ là âm thầm cảm thán một chút, liền khôi phục lại bình tĩnh.
Sự việc hôm nay, tuy rằng khiến cho nàng cảm thấy rất khó tưởng tượng, nhưng mà, tính cách của nàng vốn dĩ không cảm thấy hứng thú với mọi chuyện.
Bởi vậy cũng không có quá nhiều rối rắm nàng lại nhớ tới quầy bar, từ trong bình sứ, lấy ra một nắm lá trà bỏ vào trong ấm trà, tiếp tục ngâm trà cho Lý Nguyên.
Nửa tháng sau.
Tiết Bảo Thoa lại lần nữa đi tới cửa của tiệm cầm đồ Số Tám.
Hôm nay, chính là ngày ước định của nàng và ông chủ hiệu cầm đồ.
Bởi vậy, trong lòng Tiết Bảo Thoa rất kích động.
Không biết, ông chủ hiệu cầm đồ, có khiến cho Lý Nguyên yêu ta hay không?
Hy vọng ông chủ của hiệu cầm đồ, thật sự có thể hoàn thành việc này.
Cứ như vậy, ta chẳng những có thể lấy được một vị phu quân đẹp trai nhiều tiền, Tiết gia cũng có thể quật khởi lần nữa.
Nghĩ đến cuộc sống nửa tháng này, trong lòng Tiết Bảo Thoa không khỏi thở dài.
Vẻ mặt có vẻ rất cô đơn.
Dựa vào bảo y trên người Tiết Bàn và Tiết Bảo Thoa đem thế chấp, cuối cùng Tiết gia có một chút tiền, mua một tòa nhà nhỏ ở lại.
Chẳng qua, mua xong tòa nhà, mua thêm một vài đồ dùng cuộc sống nữa, tiền hai người thế chấp quần áo, cũng không còn có mấy.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, cuộc sống một nhà Tiết Bảo Thoa vô cùng túng quẫn.
Ẩm thực cuộc sống hằng ngày, đã không có người hầu hạ, chỉ có thể sức lực bản thân.
Ăn là lương thực sơ sài trước đây ngay cả hạ nhân nhà bọn họ cũng không ăn.
Mặc, cũng không phải là bảo y Vân Sa nữa, thậm chí ngay cả tơ lụa Lăng La cũng không mua nổi, mà chỉ có thể mặc quần áo vải thô.
Son bột nước, trang sức hương huân, càng không có.
So sánh với trước kia, quả thực là một trời một vực.
Điều này làm cho Tiết Bảo Thoa không thích ứng.
Nàng vô cùng muốn trở về cuộc sống được xoay quanh trước kia.
Mà Lý Nguyên là cọng rơm duy nhất của nàng.
Tiết Bảo Thoa điểu chỉnh lại một chút tâm trạng, bước vào hiệu cầm đồ.
Nhưng mà, khi nàng đi vào đại sảnh hiệu cầm đồ, lại phát hiện, đồ dùng trong nhà gì đó, lại toàn bộ bị chuyển sạch.
Những người hầu biểu cảm cứng ngắc đó, chưởng quỹ kia có chút đầy mỡ, tất cả đều biến mất không thấy bóng dáng.
Tiết Bảo Thoa nhìn thấy phòng khách trống trơn, biểu cảm rất mờ mịt.
Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cái kia, chẳng lẽ ta là gặp phải kẻ lừa đảo sao?
Nhưng hình như ta không tổn thất gì?
Vậy vì sao hiệu cầm đồ có thể đột nhiên chuyển đi rồi?
Còn nữa, rốt cuộc Lý Nguyên có yêu ta hay không?
Tràn ngập chờ mong trước đó, giờ phút này toàn bộ nhất thời biến thành tràn ngập nghi vấn......
Giang Nam.
Một ngỏ tắt nhỏ trong thành.
Có một y quán tên là Phụ An Đường.
Phụ An Đường, danh như ý nghĩa, là y quán chỉ trị liệu tật bệnh cho nữ tử.
Đại phu phụ trách y quán, người làm thuê bốc thuốc, cũng đều là nữ tử thuần một sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận