Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1611 - Không tính là khoe khoang! (2)

Chỉ là, mộng này, lại quá mức chân thực, quá mức rung động!
Mà theo dị tượng trên không nở rộ, một luồng khí tức thần thánh, từ trên người Mã Lục tràn ngập ra.
Cảm nhận được luồng khí tức thần thánh này, mọi người, tất cả phi cầm tẩu thú, đều không khỏi sinh ra lòng thần phục cúng bái.
Đại tư tế, Hắc Nham chân quân, đám người bộ lạc Đại Hoang, tất cả Nhân tộc, yêu thú, tinh quái có tu vi Đại La Kim Tiên tử hà tại tam giới Hồng Hoang, dồn dập không tự chủ được quỳ xuống.
Trong miệng còn nói lời chúc mừng.
“Chúc mừng Thánh Nhân giáng thế!”
Mã Lục tắm mình trong tử hà, cảm nhận được thiên địa dị tượng, cảm nhận được bản nguyên Hồng Hoang, nhìn chúng sinh cúng bái và tôn kính, tâm trạng, sảng khoái không nói nên lời!
Không nghĩ tới, mới xuyên việt, mà ta đã trở thành một trong những người có sức chiến đấu tối cao trong thế giới này.
Hệ thống, đúng là lợi hại!
“Lại có người thành Thánh!”
Công Tôn Tập Nhã nhìn hư không, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.
Tống Tân Dương bên cạnh thì tràn đầy ước ao.
Thành Thánh, hắn cũng muốn!
Hắn tò mò hỏi Công Tôn Tập Nhã: “Không biết là vị đại năng nào thành Thánh?”
Công Tôn Tập Nhã nghe vậy, biểu cảm trên mặt càng thêm phức tạp.
Hắn trả lời: “Là một tiểu thủ lĩnh của bộ lạc không có danh tiếng gì ở Bắc Câu Lô Châu!”
Tống Tân Dương kỳ quái nói: “Nhưng người thành Thánh, đều là đại năng Chuẩn Thánh đại viên mãn, mà chỉ cần là Chuẩn Thánh đại viên mãn thì đều là sự tồn tại danh chấn Hồng Hoang vô số nguyên hội. Người không có danh tiếng gì, làm sao có thể thành thánh chứ?”
Công Tôn Tập Nhã nói sâu xa: “Nếu như ngươi biết, hai canh giờ trước đó đối phương còn bị tộc nhân bộ lạc của hắn trói đi hiến tế cho yêu ma, ngươi sẽ càng kinh ngạc hơn.”
Tống Tân Dương: “...”
Hắn cảm thấy, hắn đã nghe không hiểu lời của Công Tôn Tập Nhã.
Thánh Nhân, sao có thể bị người ta trói đi hiến tế cho yêu ma?
Thánh Nhân, dễ nói chuyện như vậy à?
Công Tôn Tập Nhã cũng không giải thích nhiều, phải nói, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.
Hắn vỗ vai Tống Tân Dương, nói: “Tự ngươi tận mắt nhìn là biết.”
Tống Tân Dương chợt phát hiện, ánh mắt của mình, thế mà trực tiếp xuyên qua hư không, đi tới một nơi tràn đầy khí tức man hoang.
Ở chỗ này, có một người thanh niên mặc trên người một bộ áo giáp khí phách hoa lệ, đang tắm mình trong tử khí và hào quang vô biên.
“Ơ, đó là...”
Vụt!
Thình lình, Mã Lục cảm thấy một tầng hoa quang hiện lên từ đồng tử của hắn.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc một bộ triều bào bách điểu kim sắc, áo choàng thải hà quấn quanh, eo thắt nút linh lung, cánh tay khoác dải lụa nghê thường, lăng không đứng giữa không trung.
Vóc người nữ tử cao gầy thướt tha, dung mạo hoa lệ thánh khiết, vẻ mặt cao quý ưu nhã.
Mã Lục lớn như vậy, coi như là từng thấy vô số mỹ nữ ở trong đủ loại video, trong ti vi.
Nhưng không có một mỹ nữ nào có thể hoàn mỹ không tì vết như nữ tử trước mắt.
Nhìn thấy nữ tử trước mắt khiến Mã Lục rốt cuộc tin tưởng, người nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn thời cổ nói, thì ra thật sự tồn tại.
Điều đáng tiếc duy nhất là, ánh mắt mỹ nữ tuyệt thế này nhìn Mã Lục hết sức bất thiện.
Vô cùng lạnh nhạt.
Tràn ngập sát ý.
Giống như có thù oán với hắn.
“Haiz, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt mỹ nữ, mà đã tạo thành ấn tượng xấu cho mỹ nữ, sơ xuất quá.”
Mã Lục âm thầm thở dài, có phần tiếc nuối nghĩ.
Lấy tu vi của hắn bây giờ, đương nhiên liếc mắt là biết thân phận của nữ tử trước mắt.
Đại tư tế, Hắc Nham chân quân, tộc nhân bộ lạc Đại Hoang, lúc này cũng đều nhìn thấy nữ tử cao quý đứng trên bầu trời.
Trong lòng không khỏi tràn đầy nghi hoặc, người này là ai?
“Vì sao ngươi phải sỉ nhục thánh dự của ta?”
Nữ Oa nhìn Mã Lục mở miệng hỏi.
Giọng nói lạnh giá như băng, ánh mắt lạnh lùng như đao.
Đã bao nhiêu năm, nàng cũng chưa từng phẫn nộ như bây giờ.
Thực ra, trước đó khi Mã Lục và Hắc Nham chân quân đối thoại, nhắc tới tên của nàng, Nữ Oa cũng đã cảm ứng được.
Tuy giọng điệu của Mã Lục, mơ hồ có một xíu bất kính, song vì chỉ là một xíu, Nữ Oa không có ý tưởng so đo với sâu kiến, chỉ coi như hành động vô tâm của sâu kiến.
Nhưng Nữ Oa tuyệt đối không nghĩ tới, Mã Lục cũng dám chỉ trích nàng “đức không xứng vị”, còn quở trách nàng không xứng với danh Thánh Mẫu Nhân tộc ở trước mặt mọi người.
Chê trách nàng cái gì cũng sai.
Hành động đó, thật sự là cuồng vọng đến cực điểm, gan lớn đến cực điểm, vô lý đến cực điểm.
Cho dù Nữ Oa có giỏi nhịn đến đâu, chắc chắn cũng không thể nhịn.
Nếu nhịn nữa, mặt mũi Thánh Nhân để đâu?
Uy nghiêm Thánh Nhân để đâu?
Nàng còn làm sao đối mặt với chúng sinh?
Phải biết rằng, tiếng cười của Hậu Thổ vừa rồi, cả tam giới đều có thể nghe đó!
Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Nữ Oa cũng không nhịn được tăng thêm ba phần.
Ánh mắt nhìn Mã Lục, cũng càng thêm lạnh lùng.
Đại tư tế, Hắc Nham chân quân nghe mỹ nữ lên tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại, thân phận của người này.
Chẳng lẽ, nàng chính là Nữ Oa nương nương?!
Ôi mẹ ơi, quả nhiên Nữ Oa nương nương đã bị kinh động!
Chuyện này nên kết thúc thế nào đây?
Nhưng mà, Mã thủ lĩnh đã thành thánh, bất tử bất diệt, không gì không làm được, hai bên, hẳn sẽ không thật sự động thủ nhỉ?
Dù sao, Thánh Nhân động thủ, hậu quả tạo thành, quả thực không dám tưởng tượng.
Chỉ cần Mã thủ lĩnh nhận sai, nói lời xin lỗi với Nữ Oa nương nương, chuyện này vẫn có thể bỏ qua.
Mọi người âm thầm nghĩ.
Mã Lục nghe thấy chất vấn của Nữ Oa, không cho là đúng nhún vai, dửng dưng nói: “Lời ta nói chỉ là lời thật mà thôi. Ngươi quả thực dung túng Yêu tộc tàn sát Nhân tộc, ngươi sáng tạo Nhân tộc, lại mặc kệ không hỏi han gì với Nhân tộc, mặc cho Nhân tộc trở thành đồ ăn của yêu ma quỷ quái, không làm tròn trách nhiệm của một người mẫu thân. Tự ngươi nói, có phải ngươi lừa đời lấy tiếng, đức không xứng vị, không xứng với danh Thánh Mẫu Nhân tộc không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận