Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1418 - Con mẹ nó đúng là một nhân tài

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng ở trước đại môn Tô phủ.
Một tùy tùng xốc rèm cửa trước xe ngựa lên, chỉ thấy một nam tử phú quý trung niên mặc hoa phục màu đỏ, eo buộc đai mãng, chân đi giày lộc bước xuống từ trong xe ngựa.
Tô Mạc Già thấy nam tử trung niên, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Vẻ mặt cung kính ôm quyền hành lễ nói: "Bái kiến Lý đại nhân, Lý đại nhân có thể tới tham gia hôn lễ của cháu gái, thật sự là rồng tới nhà tôm."
"Tô lão đầu đúng là nịnh nọt!"
Tống lão đầu nhỏ giọng phỉ nhổ với Lý Nguyên.
Lý Nguyên cười nhạt: "Dù sao cũng là có việc cầu người, có thể không nịnh nọt sao?"
Tống lão đầu kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Nguyên, nói: "Lý lão đệ thế mà lại biết thân phận của vị Lý đại nhân này?"
Lý Nguyên: "Không cần biết thân phận, nhìn thái độ của Tô lão đầu là hiểu ngay."
Tống lão đầu gật đầu, nhỏ giọng giải thích cho Lý Nguyên: "Lý đại nhân này là chủ sự của phủ Nội Vụ trong triều đình, trông coi việc mua bán vải vóc cho hoàng thất, nghe nói còn đi gần với hoàng thất nữa cơ. Mặc dù vải của Tô lão đầu có thể bán vào hoàng cung nhưng phải thông qua quan hệ của người này, đương nhiên hắn phải nịnh bợ mới được."
Lúc đầu Lý đại nhân đang chuẩn bị nói chuyện với Tô Mạc Già thì đột nhiên hắn chú ý tới một nguồn đang phát sáng. Nhìn thấy đó là hai viên trân châu màu hồng to bằng quả trứng gà, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia kinh diễm.
Hắn vội vã đi tới, không chút khách khí cầm viên trân châu hồng lên quan sát.
Càng xem, kim quang trong mắt hắn càng nồng nặc.
Hắn không hề che giấu lòng yêu thích của mình.
"Hai viên trân châu này đúng là trân phẩm hiếm thấy đó, ta ở trong phủ Nội Vụ cũng không tìm ra được mấy viên trân châu có thể sánh ngang với nó."
Vẻ mặt hắn kích động cảm khái nói với Tô Mạc Già.
Tô Mạc Già thấy Lý đại nhân thích, sắc mặt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ.
Nếu như Lý đại nhân thích thứ khác, hắn sẽ đưa cho đối phương liền.
Nhưng hai viên trân châu hồng này là hạ lễ người khác đưa cho, chính chủ còn đang ở trước mắt đấy, đương nhiên hắn không thể thuận thế đưa cho Lý đại nhân được.
Lý đại nhân hỏi Tô Mạc Già: "Đây là ai đưa lễ thế? Ra tay cũng hào phóng thật đấy."
Không đợi Tô Mạc Già trả lời, hắn đã nhìn thấy một tên trên danh sách.
"Lý Nguyên? Không nghe nói trong thành Trường An có phù hào nào tên là Lý Nguyên cả nhỉ?"
Tô Mạc Già đảo mắt, cẩn thậngiải thích: "Lý Nguyên là nhân sĩ tu luyện, không phải là người phàm tục, Lý đại nhân không biết cũng không kỳ quái."
Hắn cũng không có nói cho Lý đại nhân, Lý Nguyên ở ngay phía trước.
Hắn sợ sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho Lý Nguyên.
Mà sở dĩ hắn nói Lý Nguyên là nhân sĩ tu luyện là để khiến cho Lý đại nhân có chút đắn đo.
Dù sao, ai cũng hiểu một đạo lý, đắc tội ai cũng nhất định không đượcđắc tội tu sĩ.
"Thì ra là tu sĩ."
Lý đại nhân vẫn đánh giá trân châu hồng, cũng không có vẻ đặc biệt giật mình cho lắm.
Dù sao, ở trước mặt vương triều Tiên đường tu sĩ gì cũng phải nằm xuống cả.
Nhưng lại tân lang ở bên cạnh -Tống Tân Dương nghe nói Lý Nguyên là tu sĩ thì trên mặt hiện lên vẻ khác lạ.
Tống Tân Dương không nhịn được quan sát Lý Nguyên một chút.
Có điều hắn bỗng nhiên phát hiện, Lý Nguyên thế mà cũng nhìn hắn.
Vẻ mặt cười như không cười, hai mắt sáng sủa thâm thúy.
Dường như có thể xem thấu tất cả bí mật vậy.
Tống Tân Dương không khỏi chột dạ nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Lý Nguyên.
Định mệnh, ánh mắt đó của hắn có chút ghê người đấy!
Cảm giác giống như là biết bí mật của ta vậy.
Chẳng qua bí mật của ta ẩn giấu sâu như vậy, lại khó tin nữa chứ.
Hẳn là, chắc chắn sẽ không bị người thứ hai biết được đâu.
Chắc là ta đa nghi rồi!
Có điều vị Lý công tử này thế mà lại là tu sĩ, ta ngược lại thật sự muốn tìm cơ hội tiếp cận hắn nhiều hơn.
Thông qua hắn, tìm hiểu về tình huống tu luyện của thế giới này.
Nếu như có thể học được thuật trường sinh thông qua hắn, vậy thì thoải mái đến cỡ nào chứ!
Trong đầu Tống Tân Dương xẹt qua vô số suy nghĩ.
Thông qua hoạt động ở trong lòng Tống Tân Dương là có thể hiểu được, thật ra hắn không phải người của thế giới này.
Hắn chính là người xuyên việt.
Đồng thời mới xuyên qua chưa được mấy ngày.
Mấy ngày trước, hắn bất ngờ xuyên hồn đến thư sinh nghèo túng của thế giới này. Tống Tân Dương biết mình thế mà lại xuyên đến một thế giới chư pháp hiển thánh, hắn rất chi là hưng phấn.
Hắn xoa tay bẻ quyền nghĩ, mình phải tu luyện thuật trường sinh, tương lai độc đoán chư thiên vạn cổ, ngạo thế quần hùng, làm một trận lớn.
Chẳng qua hiện thực lại làm cho hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
Thông qua việc tiêu hóa ký ức của Tống Tân Dương nguyên bản, hắn biết được thân thể mà mình xuyên đến không có thiên phú tu luyện gì cả.
Trong nhà cũng không có giàu đến nứt đố đổ vách, càng không phải là thế gia tu luyện.
Ngược lại gia đạo sa sút, thiếu một đống nợ ở bên ngoài.
Nếu không, nguyên chủ nhân của thân thể này cũng sẽ không đến Tô gia làm rể.
Dù sao, người ở rể là không có địa vị nhất trong xã hội!
Điều duy nhất làm cho Tống Tân Dương dễ chịu hơn chút là, bộ dạng thê tử tương lai của hắn trông cũng được được.
Đặt ở thế giới cũ của hắn kiểu gì cũng là một mỹ nhân cấp nữ thần.
Hơn nữa, hắn phát hiện mình có thêm một cái bàn tay vàng.
Đó chính là hắn có thể tùy ý xuyên qua xuyên lại giữa hồng hoang và thế giới ban đầu của hắn.
Tống Tân Dương đã nghĩ xong cả rồi, tương lai hắn muốn trở thành nhà buôn mạnh nhất trong lịch sử!
Mang mấy thứ vui vui thú vị từ mẫu tinh sang hồng hoang.
Để dân bản xứ nơi này mở rộng tầm mắt, biết cái gì gọi là sản phẩm công nghiệp hoá.
Sau đó sẽ đem bán đặc sản của hồng hoang ở mẫu tinh, thu hoạch tài phú.
Mà Lý Nguyên, dựa vào trân châu hồng mà hắn lấy ra vừa nãy, thân phận tu sĩ đã trở thành nhóm hộ khách đầu tiên trong lòng Tống Tân Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận