Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 251 - Hay là lấy thân báo đáp đi? (2)

Hậu Thổ vui vẻ nhận lấy cái hộp, nàng đắc ý nhìn Lý Nguyên: “Không phải ngươi nói không có khoai tây chiên hay sao?”
Lý Nguyên mất hứng đáp: “Còn không phải bị ngươi ép sao?”
Hậu Thổ mở hộp ra, nhanh nhẹn lấy ra một miếng khoai tây chiên, say sưa nhấm nháp: “Ha ha, tại sao lại có cảm giác khoai tây chiên lần này còn ngon hơn so với trước kia, phải chăng là do chính mình kiếm được.”
Lý Nguyên muốn thổ huyết.
Lừa đảo dọa dẫm cũng là một kiểu lao động à? Cuối cùng Hằng Nga cũng được thấy hình dạng miếng khoai tây chiên.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy choáng váng.
Nói xong rồi, vậy tiên đan dị bảo đâu? Tại sao nhìn giống một món ăn vặt thế? Lẽ nào là một loại đồ ăn vặt mà Hậu Thổ đã van xin Lý Nguyên làm lúc trước. Hằng Nga cảm thấy có chút khó chịu khi phát hiện ra chân tướng sự việc này.
Thật quá đáng, không phải chỉ là một món ăn vặt bình thường thôi sao. Tại sao à? Hậu Thổ ăn khoai tây chiên, cảm khái nói ra: “Ôi chao, ta không biết sủi cảo có vị như thế nào, Nữ Oa nói rằng nó ngon hơn hẳn khoai tây chiên, lẩu và cả bánh ngọt nữa.”
Lý Nguyên liếc mắt: “Một vừa hai phải thôi nhé.”
Hậu Thổ không chút hoang mang tiếp lời: “Lấy thân báo đáp.”
Lý Nguyên nghe được thì kinh hồn bạt vía.
Bỏ đi, vì cuộc sống yên tĩnh sau này, Lý Nguyên quyết định làm trái nguyên tắc một lần nữa.
Hắn nói với Hậu Thổ: “Ta sẽ làm sủi cảo cho ngươi sau, nhưng chỉ duy nhất một lần này thôi, nếu sau này ngươi còn dùng chiêu lấy thân báo đáp tới lừa gạt ta, ta sẽ cấm cửa ngươi vĩnh viễn.”
Hậu Thổ cũng hiểu đạo lý thấy tốt thì tiếp thu, nàng đắc ý cười một tiếng: “Cứ quyết định như vậy đi. Lần sau tìm ngươi ăn sủi cảo.”
Hậu Thổ vừa ăn khoai tây chiên vừa thỏa mãn rời khỏi trang viên.
Lý Nguyên thấy Hậu Thổ rời đi thì vẻ mặt cảm thấy may mắn.
Nguy hiểm thật.
Hậu Thổ hiện giờ cũng biết mình lừa bịp tống tiền được khoai tây chiên, sủi cảo, nếu thật sự làm bạn đời thì còn được những cái này không?
Chỉ sợ mình sẽ trở thành đầu bếp của riêng nàng.
Không thể nhận loại nữ nhân như Hậu Thổ được!
Hằng Nga thấy bộ dáng cảm thấy may mắn của Lý Nguyên thì có loại cảm giác nghẹt thở khó nói.
Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua, nàng cảm thấy cả đời này Lý Nguyên chỉ có thể làm cẩu độc thân.
Nhưng không phải mình cũng có một việc dự định thỉnh cầu Lý Nguyên giúp một tay sao?
Không biết mình có thể dùng “lấy thân báo đáp” để uy hiếp Lý Nguyên không?
Trong mắt Hằng Nga lập tức lóe lên ánh sáng, muốn thử một lần.
Lý Nguyên đột nhiên cảm thấy ánh mắt Hằng Nga có hơi kỳ lạ, khiến hắn hơi sợ.
Ta vẫn thích đôi mắt ưu buồn kia hơn!
Hắn âm thầm cảm khái một câu, đồng thời nói với Hằng Nga: “Ta muốn đi nghỉ ngơi, hiện tại ngươi rời đi hay là ngồi một lúc sẽ đi?”
Hằng Nga: “...”
Thế nào cũng đều rời đi, lẽ nào không thể để cho ta ở lại sao?
Nhưng ý nghĩ trong lòng nàng cũng khó nói ra miệng.
Hằng Nga chân thành hành lễ với Lý Nguyên: “Vậy ta cáo từ, cảm ơn y phục và tiếng đàn của Lý công tử.”
Nói xong nàng lập tức bay về phía Thái âm tinh.
Lý Nguyên ngạc nhiên nói: “Ngươi không mang Bạch Ngọc đi à?”
Hằng Nga quay đầu lại, tự nhiên cười nói với Lý Nguyên: “Nếu Bạch Ngọc thích ở đây thì cứ để nó ở lại thêm một thời gian đi.”
Có Bạch Ngọc ở đây, sau này ta sẽ mượn cớ thường xuyên đến.
Hằng Nga vừa nghĩ vừa quay đầu tiếp tục bay về phía Thái âm inh.
Khi sắp đến gần Cửu Thiên Cương phong, Hằng Nga đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Không xong rồi, Cửu Thải Nghê Thường của ta bị thiêu hủy rồi, mặc dù Lý công tử đưa bộ y phục này có vẻ tốt, nhưng lại không có năng lực phòng ngự, làm sao xuyên qua Cửu Thiên Cương phong được?”
“Hiện giờ tu vi của ta mới đến Huyền Tiên sơ kỳ, không biết huyền quang hộ thể có thể gánh nổi Cửu Thiên Cương phong được không?”
Suy nghĩ một chút, Hằng Nga quyết định thử một lần.
Nàng lập tức lấy ra huyền quang hộ thể, bay vào bên trong Cửu Thiên Cương phong.
“A, không sao, huyền quang hộ thể có thể ngăn cản sự tàn sát bừa bãi của Cửu Thiên Cương phong.”
Hằng Nga yên tâm tiếp tục bay về phía Thái âm tinh.
Nhưng phi hành chưa bao lâu thì Hằng Nga lại đột nhiên gặp Cửu Thiên phong bạo.
Thấy bão táp cuốn đến, lúc này Hằng Nga sợ đến tay chân mềm nhũn, gương mặt biến sắc.
Không xong rồi, sao ta lại quên mất trong Cương phong còn óc Cửu Thiên phong bạo chứ!
Uy lực của Cửu Thiên phong bạo còn mạnh hơn trăm lần Cửu Thiên cương phong, chỉ có tu sĩ Kim Tiên kỳ mới có thể thoải mái đối phó được.
Huyền quang hộ thể của Hằng Nga không kiên trì được bao lâu, đã bị Cửu Thiên phong bạo xoắn vèo vèo rung động, linh quang nở rộ, dấu hiệu như sắp tan biến.
Hằng Nga cảm nhận được huyền quang hộ thể gào thét chấn động, không khỏi kêu khổ không ngừng.
Lẽ nào hôm nay ta phải bỏ mạng ở đây sao?
Xoảng!
Rất nhanh, huyền quang hộ thể đã bị phong bạo xoắn nát thành mảnh nhỏ, bão táp cắt vàng gọt sắt gào thét cuốn về phía Hằng Nga.
Mạng ta tiêu rồi!
Hằng Nga theo bản năng nhắm hai mắt lại, chỉ cảm giác mình sắp bị bão táp thổi tan nát huyết nhục, hồn phi phách tán.
Nhưng đợi một hồi lâu, nàng phát hiện mình không hồn phi phách tán, bão táp dường như không đụng vào nàng.
Lẽ nào bão táp biến mất rồi?
Hằng Nga len lén hé mắt ra.
Chỉ thấy Cửu Thiên phong bão hung mãnh hiểm ác không biến mất mà vẫn đang gào thét tàn sát bừa bãi ở trước mắt nàng.
Nhưng Cửu Thiên phong bạo bị một tầng huyền quang chắn bên ngoài, căn bản không tiếp cận được nửa phần thân thể nàng.
Hằng Nga ngạc nhiên mở hai mắt ra.
Nàng bất ngờ phát hiện, y phục trên người mình đang tỏa ra huyền quang lấp lánh, Cương phong cuồng bạo khủng bố thổi đến bên trên huyền quang, nhưng không hề tạo nên chấn động gì.
“Y phục này là một món pháp bảo sao?” Hằng Nga vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ sờ y phục rực rỡ trên người, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Cũng đúng, trên hành lang Lý Nguyên treo chuông gió cũng là Hỗn Độn chung, vật trang trí là hồng tú cầu, y phục hắn đưa sao có thể bình thường được? Ta nên sớm nghĩ ra mới phải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận