Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2262 - Là vị Thần nhân nào phiên dịch vậy?

Đổng Trọng Thư suýt chút nữa thì tức giận phun ra một lít máu già.
Vậy mà lại bảo hắn học tư tưởng của ‘Luận ngữ’?
Cũng chỉ có Thái Văn Cơ là nghĩ ra được.
Nghĩ đến ta đường đường là đại lão Nho học, đâu thể học loại tà thuyết xuyên tạc này?
Chu Hi thấy Đổng Trọng Thư tức giận đến mức không nói nên lời, hắn vội vàng giúp Đổng Trọng Thư, chỉ trích về phía Thái Văn Cơ.
“Thái đại nhân còn không ngại dùng câu ‘ba người cùng đi đường, nhất định có một người bản thân đáng học tập’, ngươi có biết trong quyển ‘Luận ngữ’ mà ngươi xuất bản, phiên dịch câu nói này như thế nào không?”
Hắn không đợi Thái Văn Cơ trả lời, lập tức phối hợp nói: “Ý của câu này là nói mấy người hành tẩu với nhau, nhất định trong đó có người có tư cách làm thầy ta. Chỉ dạy người khiêm tốn mới được.”
Nói đến đây, sắc mặt hắn thay đổi:
“Mà trong ‘Luận ngữ’, câu nói này được hiểu thành mấy người đi với nhau, chỉ cần trong đó có một người là ta, thì chiến lực sẽ tương đương với một người thầy.”
Ngay lúc Chu Hi nói đến đây, bỗng nhiên chỉ nghe thấy một tiếng “phụt”.
Trong ngự thư phòng đột nhiên vang lên một tràn cười.
Lập tức cắt ngang khí thế hùng hồn của Chu Hi.
Mọi người đều nhìn về phương hướng vang lên tiếng cười, biểu cảm phức tạp không thôi.
Bởi vì tiếng cười này chính là Lý Nhị phát ra.
Chỉ thấy giờ phút này Lý Nhị đang cố gắng duy trì hình tượng của mình, cố gắng không để bản thân cười lên tiếng.
Đáng tiếc, có thể nhìn thấy khóe miệng hắn động đậy, bờ vai run rẩy, khiến hắn nhịn rất vất vả.
Ta chuyên nghiệp, ta không thể cười.
Lý Nhị nỗ lực nói bản thân không được cười.
Dù sao thì không có uy nghiêm nào trước mặt đại thần.
Nhưng cái này cũng buồn cười quá rồi, hoàn toàn không khống chế được!
Ba người đi đường ắt có ta làm thầy, mấy người đi cùng nhau, chỉ cần trong đó có ta, lực chiến đấu sẽ tương đương với một ông thầy.
Đây là Thần nhân nào phiên dịch ra vậy?
Cũng buồn cười quá rồi đó!
Ha ha ha!
Lý Nhị cười đến đau bụng.
Chu Hi và Đổng Trọng Thư nhìn thấy dáng vẻ Lý Nhị không khống chế nụ cười được, biểu cảm muốn bao nhiêu khó coi, thì có bấy nhiêu khó coi.
Muốn bao nhiêu cạn lời, thì có bấy nhiêu cạn lời.
Đây chính là không tôn trọng lời nói Thánh Nhân, một chuyện nghiêm túc cỡ nào, bệ hạ nên giận dữ mới đúng, sao có thể cười được chứ?
Có nghĩ đến cảm nhận của Nho học bọn ta không?
Quá tổn thương tình cảm rồi!
Nhưng là tiếng cười mà Lý Nhị phát ra, nên Chu Hi và Đổng Trọng Thư không dám nói gì cả.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ hai người họ sớm đã nổi trận lôi đình.
Mà ba người Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân thấy dáng vẻ phì cười của Lý Nhị, không khỏi đắc ý liếc nhìn nhau.
Ngay cả bệ hạ cũng không nhịn được mà muốn cười, xem ra ‘Luận ngữ’ mà Lý Nguyên viết thật sự đặc sắc.
Lý Nhị cắn răng, cuối cùng cũng được xem là khống chế được nụ cười trên mặt.
Hắn ra vẻ nghiêm túc nới với Chu Hi: “Hự, Chu ái khanh tiếp tục, tiếp tục.”
Chu Hi co giật khóe miệng, thầm nhủ, vốn nể mặt đều bị ngươi phá hỏng rồi, còn tiếp tục như thế nào nữa?
Nhưng đây là Thánh Thượng, tuy Chu Hi không vui, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Hết cách, hắn chỉ đành nói tiếp: “Ý của câu này là Thánh Nhân dẫn dắt người khác phải học hỏi nhiều hơn, nhưng lại bị người ta biến thành khoe khoang giả vờ thực lực của bản thân, đây chẳng phải là hiểu lầm sao? Phiên dịch lung tung như thế, không phải là mê hoặc người khác, phỉ báng Thánh ngôn thì là gì?”
Hắn ôm quyền nói với Lý Nhị: “Cho nên, xin bệ hạ cấm tiếp tục phát hành quyển yêu thư này.”
Lý Nhị nhìn ba người Lý Thanh Chiếu, nói: “Các ngươi còn gì muốn giải thích không?”
Lý Thanh Chiếu: “Vi thần cảm thấy ‘Luận ngữ’ phiên dịch như vậy vốn không có gì là không ổn.
Ai có thể chắc chắn câu nói ba người cùng đi đường, nhất định có một người bản thân đáng học tập chính là ý mà Chu đại nhân hiểu?”
“Điều này…”
Chu Hi đang muốn mở miệng phản bác, Lý Thanh Chiếu thì không cho Chu Hi cơ hội, mà nói tiếp: “Hơn nữa, cho dù câu nói này quả thật là ý mà Chu đại nhân hiểu, nhưng người khác hiểu theo cách khác, cũng không có gì là không thỏa đáng đúng không? Cho dù tu luyện cùng một loại đạo pháp, thì người tu luyện khác nhau, hiệu quả cũng không giống nhau hoàn toàn. Chu đại nhân muốn dựa vào điểm này để định tội người khác, khó tránh quá bá đạo rồi đó.”
Chu Hi nổi giận với Lý Thanh Chiếu: “Đây rõ ràng là đang lén đổi khái niệm.”
Lý Thanh Chiếu thản nhiên nói: “Có phải đang lén đổi khái niệm hay không, bệ hạ tự có phán đoán.”
“Bệ hạ?”
Chu Hi lập tức nhìn về phía Lý Nhị cầu xin giúp đỡ, hy vọng Lý Nhị làm chủ cho hắn.
Giờ phút này Lý Nhị đang lật xem ‘Luận ngữ’ trong tay.
Biểu cảm có vẻ nồng nhiệt.
Trước đây, lúc Chu Hi và Đổng Trọng Thư đưa quyển sách này cho hắn, hắn vẫn chưa kịp xem kỹ.
Vừa nãy, sau khi nghe phiên dịch câu ‘ba người cùng đi đường, nhất định có một người bản thân đáng học tập’ trong quyển sách này, Lý Nhị lập tức cảm thấy rất thú vị, nên không khỏi tò mò lật xem…
Vừa nhìn, trực tiếp không nhịn được.
Hắn phát hiện quyển ‘Luận ngữ’ này rất thú vị.
Quả thực khiến người ta ôm bụng tán dương.
Ví dụ câu nói này.
Học mà không suy nghĩ thì mờ tối, suy nghĩ mà không học thì nguy hại.
Trước đây Lý Nhị hiểu câu nói này là học tập phải học được cách suy nghĩ, phải hiểu ý nghĩa của quyển sách này bất cứ lúc nào, nếu không chỉ là kiến thức nửa vời, sau cùng sẽ chìm vào mê mang.
Nhưng ‘Luận ngữ’ lại giải thích câu này là: Ngươi muốn học bản lĩnh của ta, không học tư tưởng của ta, sẽ thì sẽ thấy mê hoặc.
Ngươi học tư tưởng của ta, nhưng không học bản lĩnh của ta, thì sẽ bị người khác đánh chết.
Xem đến đây, Lý Nhị suýt chút nữa thì cười phụt.
Rốt cuộc là nhân tài nào mới giải thích được vậy?
Sao giải thích hiếm thấy như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận